Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 189: Khách Mời Thảm Nhất Lịch Sử


Lợi dụng lúc Diệp Vân Linh không chú ý, Trương Thư Du đẩy cô xuống.

Tiếng 'kêu thảm thiết' của Diệp Vân Linh lại vang lên lần nữa.
Lần thứ hai đi lên, Diệp Vân Linh còn chưa kịp đứng vững, lại bị người khác đẩy xuống tiếp.

Đến lần thứ ba đi lên, Diệp Vân Linh giơ hai tay đầu hàng nói: "Đừng đẩy nữa, thật đáng sợ, để tôi tự nhảy."

[Ha ha ha ha ha ha ha khách quý thảm nhất trong lịch sử, nhảy bungee tới tận 4 lần, không chịu nhảy thì bị đá xuống.]

[Ha ha ha ha ha ha nói thật nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Vân Linh, tôi chẳng thương xót chút nào, đây gọi là tự làm tự chịu.]

[Diệp Vân Linh chưa ăn cơm sao? Kêu lớn tiếng chút cho tôi, lão tử thích nghe tiếng hét của cô.]

[Tôi quay màn hình lại rồi, sẽ cài cái này làm chuông báo thức ha ha]

[Quá chó, Diệp Vân Linh thật sự quá chó.]
[Rất xin lỗi vợ Vân Linh nhưng anh thật sự không nhịn được cười ha ha ha ha ha mặc dù tàn nhẫn nhưng vẫn không nhịn được ha ha ha ha ha ha.]

[Cây hài nhân dân Diệp Vân Linh, nghe bả hét mà cười sảng luôn.]

Trong lúc Diệp Vân Linh đang nhảy bungee hết lần này đến lần khác, hệ thống thông báo 'Nhiệm vụ đã hoàn thành.'

Hệ thống nghĩ mãi không ra tại sao Diệp Vân Linh làm ngược với kịch bản mà nhiệm vụ vẫn tính là hoàn thành?
Trong lúc các bà mẹ đang ra sức vì các con ở khu trò chơi, bọn nhỏ đang chơi nghịch cát trên bờ biển.
Dẫm chân trần lên bờ cát, mỗi bước đều lưu lại một dấu chân nho nhỏ trên đó.

Lục Ngữ Nịnh rất thích cảm giác dẫm lên bờ cát này, cô bé không ngừng bước tới bước lui, đặc biệt là khi sóng biển ập đến làm ướt chân, cảm giác ngứa ngứa, chọc cho cô bé cười khanh khách không ngừng.

Lúc sau cô bé lại vẽ tranh trên bờ cát.

Hai người lớn nắm tay hai đứa bé, tuy rằng bức tranh tương đối trừu tượng nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra đây là hình ảnh cha mẹ đang nắm tay Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh.

Lục Ngữ Nịnh hướng về phía Phương Từ đứng gần đó hô to: "Anh Phương Từ, mau đến đây xem tranh em vẽ này."


Vừa hét hết câu thì cơn sóng biển ập đến, cuốn trôi tất cả bức tranh của cô bé, không còn để lại chút dấu vết gì trên bờ cát.
Nhìn bãi cát phẳng lặng kia, Lục Ngữ Nịnh tức giận đến đỏ cả mắt.

Phương Từ thấy vậy vội vã an ủi: "Em Ngữ Nịnh, ở đây sóng biển sẽ cuốn trôi hết. Hay là chúng ta lùi ra sau một chút, anh xây lâu đài cát cho em nhé."

Dương Diệp thấy thế cũng chạy tới muốn tham gia: "Tôi cũng muốn chơi."

Lục Ngữ Nịnh vốn còn đang tức giận, nghe Dương Diệp nói, từ chối thẳng thừng: "Em không muốn chơi với anh. Lúc nãy anh còn đẩy ngã lâu đài của em."

Nửa giờ trước, các bạn nhỏ chơi thi xây lâu đài cát. Lục Ngữ Nịnh được Lục Tử Hạo giúp đỡ, xây nhanh hơn Dương Diệp nên cậu bé tức giận đẩy ngã lâu đài của Lục Ngữ Nịnh.


Lúc ấy Lục Ngữ Nịnh phẫn nộ đến mức hét lên: "Dương Diệp, em ghét anh. Em không muốn chơi với anh nữa."

Nửa giờ sau, Dương Diệp không còn nhớ tới 'tội ác' mình đã gây ra, thấy Lục Ngữ Nịnh chơi liền muốn tham gia, đáng tiếc Lục Ngữ Nịnh thì vẫn còn nhớ.

Tính tình Dương Diệp vốn đã không hiền lành ngoan ngoãn gì rồi, bị từ chối nên cũng không vui, khuôn mặt nhỏ tức giận nổi khùng lên: "Không chơi thì không chơi. Ai thèm chơi với mày. Mày cứ chơi với Phương Từ đi, sớm muộn gì cũng bị mẹ cậu ta..."

Sớm muộn gì cũng bị mẹ cậu ta hại chết.
Nói được nửa chừng, Dương Diệp đột nhiên nhớ tới lời mẹ dặn, lập tức lấy tay che miệng lại.

Phương Từ ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi: "Sớm muộn cái gì?"


Dương Diệp dậm chân, hét: "Không thèm nói chuyện với mấy người nữa."

Nói xong xoay người rời đi.
Mà Phương Từ đứng bên cạnh Lục Ngữ Nịnh lại rơi vào trầm tư.
Sau khi nhảy bungee xong, đám người Diệp Vân Linh ngồi xe buýt trở về. Mọi người ai cũng mệt mỏi nằm dựa cả ra ghế nghỉ ngơi, không muốn chuyện trò gì nữa.

Gần đến giờ ăn cơm trưa, khi thân thể mệt mỏi nhìn thấy bàn đồ ăn mà tổ tiết mục chuẩn bị thì phấn khởi hẳn lên, nhân viên nhà hàng còn lần lượt giới thiệu tên và xuất xứ các món ăn cho mọi người.
Đây đều là những món ăn đặc sản nổi tiếng của thành phố S.

Mọi người vừa định khen tổ tiết mục hôm nay biết làm người rồi.

Ai ngờ sau khi nhân viên giới thiệu xong, bản tính của tổ tiết mục lại trỗi dậy.

Thế mà lại cho nhân viên bưng hết thức ăn xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận