Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 489: Phiên Ngoại: Có Em Là Được + PN Về Tưởng Đình Sâm (1)



Rất nhiều người xem xong đã bình luận khen ngợi.

Có lẽ là do phản hồi của ngày công chiếu đầu tiên khá tốt, suất chiếu ngày hôm sau đã có chút thay đổi. Mặc dù chưa lên được vị trí đầu bảng nhưng cũng nhảy từ vị trí cuối cùng lên được vị trí thứ 5 trong bảng xếp hạng phim mới ra mắt.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Khóe môi Diệp Vân Linh hơi nhếch lên, đây mới chỉ là bắt đầu, cô tin tưởng bộ phim này nhất định sẽ bùng nổ.
Không phải vì kỹ năng diễn xuất của cô mà là do kịch bản của bộ phim này rất hay.



Phía sau truyền đến động tĩnh, còn chưa đợi Diệp Vân Linh quay đầu lại.

Một chiếc khăn choàng khoác lên người cô, cánh tay mạnh mẽ của Lục Mặc mang theo khăn choàng ôm lấy Diệp Vân Linh.


Lục Mặc tựa cằm lên cổ vợ, khàn giọng nói: “Em dậy sớm còn không biết khoác thêm áo vào.”

Diệp Vân Linh: "Trong nhà vẫn bật lò sưởi mà, em không lạnh."
Lục Mặc ôm chặt lấy cô, nói: “Tuyết rơi rồi, lỡ mà bị cảm lạnh không tốt.”
Diệp Vân Linh nhìn ra ngoài, đúng là tuyết rơi thật rồi, cô cười nói: "Em bị cảm thì không phải còn có anh sao. Anh sẽ không mặc kệ em đâu, đúng không?”
Giọng nói gợi cảm của Lục Mặc kề sát bên tai cô: “Em là của anh, anh sẽ chăm sóc cho em mãi mãi.”
Diệp Vân Linh cong môi mỉm cười, đột nhiên nói: "Lục Mặc, chúng ta đi trượt tuyết đi."

Lục Mặc: "Được."
Diệp Vân Linh cười hỏi: "Sao anh không hỏi em, vì cái gì mà đột nhiên lại đòi đi trượt tuyết?”
Lục Mặc hôn lên má cô một cái, nói: “Em muốn đi đâu cũng được, anh đều đi cùng với em, chỉ cần có em là được.”
Đối với anh mà nói, cho dù ở bất cứ đâu, chỉ cần có cô bên cạnh là được.

Tinh hà vạn dặm cũng không tốt bằng cô.
Lục Mặc khẽ cúi đầu, hai người ôm lấy nhau trao nụ hôn.
Diệp Vân Linh vừa hé môi, đầu lưỡi mềm mại ướt át lập tức chui vào, khuấy động khoang miệng, khơi dậy cảm xúc trong cô.
Những bông tuyết đầu mùa rơi xuống, trận tuyết đầu tiên của năm nay.

———Phiên ngoại Tưởng Đình Sâm


Từ nhỏ đến lớn Tưởng Đình Sâm vẫn luôn là người nổi bật trong mắt người khác, bất kể là về học vấn, ngoại hình hay gia cảnh.
Lúc học đại học gặp được hình mẫu lý tưởng, cô ấy tên là Phương Kỳ. Lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, trong mắt giống như có chứa những vì sao, người cũng giống như tên, vừa dễ thương lại vừa xinh đẹp.

Sau đó Tưởng Đình Sâm tìm hiểu được cô ấy là hoa khôi của khoa âm nhạc.

Để theo đuổi cô ấy, Tưởng Đình Sâm mỗi ngày đều làm bộ như tình cờ gặp gỡ rồi dần dần quen biết, tình cảm giữa hai người cũng dần dần thân thiết hơn.
Tưởng Đình Sâm tuy sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại không có những thói hư tật xấu của đám công tử nhà giàu, ngược lại anh ta đối xử với Phương Kỳ rất hoà nhã.
Một người là nam thần, một người là hoa khôi, đến với nhau như lẽ dĩ nhiên, cha mẹ và bạn bè hai bên đều chúc phúc cho họ. Bọn họ đính hôn sau khi tốt nghiệp, sau khi thuận lợi thi lên thạc sĩ thì kết hôn rồi trải qua cuộc sống hôn nhân êm đềm.

Tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn luôn rất tốt đẹp. Phương Kỳ thuộc tuýp người ăn nói dịu dàng nhưng làm việc lại rất quyết đoán, dũng cảm.
Sau khi kết hôn, cô ấy không chỉ chăm nom thu vén việc nhà mà còn hỗ trợ anh ta trong công việc.

Hai người bọn họ là cặp đôi kiểu mẫu trong mắt người khác, được nhiều người hâm mộ.
Từ lúc hẹn hò đến khi kết hôn, suốt bao nhiêu năm chưa một lần xảy ra cãi vã.

Tưởng Đình Sâm vẫn luôn cho rằng mình và vợ sẽ mãi ân ái như vậy đến khi đầu bạc răng long.
Kết hôn được hai năm, vợ anh ta mang thai, Tưởng Đình Sâm vui mừng như một đứa trẻ. Mỗi ngày, niềm vui lớn nhất là nằm ghé vào bụng vợ lắng nghe những thay đổi của bé con.
Có một ngày Phương Kỳ hỏi anh ta: "Sau này con sinh ra anh muốn đặt tên là gì?"
Tưởng Đình Sâm nói: "Anh quan tâm đến họ của con hơn là tên. Anh muốn con cùng họ với em."

Để con đầu lòng theo họ mẹ trong nhà bình thường đã khó chứ đừng nói là nhà giàu có như nhà Tưởng Đình Sâm.
Phương Kỳ vuốt ve bụng mình hỏi: "Tại sao?"
Tưởng Đình Sâm duỗi tay phủ lên, nói: "Quá trình mang thai quá vất vả, anh lại không thể chịu khổ thay em một chút nào. Cho nên anh muốn đứa bé theo họ em, để anh luôn nhớ kỹ lúc mang thai em đã mệt nhọc như thế nào."

Bạn cần đăng nhập để bình luận