Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 63: Tiểu Công Chúa Lại Trát Tâm


[Tôi cũng chưa từng thấy. Cô mau đưa tôi đi trải nghiệm.]
[Sau khi cãi nhau với ngỗng, bây giờ lại thương lượng với nồi. Cảnh giới của Diệp Vân Linh càng lúc càng nâng cao.]
[Còn không phải nâng cao thì là gì, từ cãi nhau với vật sống nâng lên thành cãi nhau với vật chết rồi.]
Lục Ngữ Nịnh ở bên ngoài chơi nghe thấy động tĩnh trong phòng, chạy nhanh vào hỏi: "Dì Vân, dì làm sao vậy?"
Đang sợ dầu bắn vào tay, lại nhìn thấy tiểu công chúa đi vào, Diệp Vân Linh sợ tới mức chạy nhanh lại lấy nắp nồi che chở trước mặt cô bé, nói: "Ôi tiểu tổ tông của ta ơi, sao nhóc lại vào đây được, tí nữa thì dầu bắn vào hỏng mặt làm sao bây giờ."

Diệp Vân Linh quá sốt ruột, vốn là muốn lấy nắp nồi ngăn trước mặt, kết quả tay lại quá thuận nên biến thành lẩy nắp nồi úp luôn lên mặt Lục Ngữ Nịnh.

Lục Ngữ Nịnh cảm giác được trên mặt ướt ướt dính dính, dơ tay lên sở một cái thì phát hiện mặt bị dơ, cái miệng nhỏ bẹp một phát, lớn tiếng gào khóc: "Anh trai ơi, dì Vân làm mặt em bị hư rồi.”

Diệp Vân Linh nhìn mặt Lục Ngữ Nịnh đen sì lem luốc như thổ dân, lại nhìn Lục Tử Hạo vừa mới chạy vào, biểu tình có điểm hơi chột dạ.

Lục Tử Hạo xem xét một chút tình huống trước mặt, đại khái đã hiểu rõ ràng, đầu tiên là trừng mắt nhìn Diệp Vân Linh một cái, sau đó dắt tay Lục Ngữ Nịnh, nhẹ giọng dỗ dành: "Mặt không sao cả, vừa rồi cũng là vì dì Vân muốn bảo vệ em, cũng không phải dì ấy cố ý...."
Vừa đưa người cách xa chiến trường, vừa giải thích hộ Diệp Vân Linh.
Phòng bếp một lần nữa lại chỉ còn Diệp Vân Linh.
Nhìn thấy dầu đang sôi lăn tăn trong nồi, Diệp Vân Linh lấy ra dũng khí tráng sĩ chặt cổ tay lại khiêu chiến thêm lần nữa.

Hai giây sau, cô bị dầu bắn lập tức nhảy lên bàn bên cạnh, bộ dáng hiển nhiên đã bị doạ sợ không nhẹ.

[Lợi hại, cực kỳ lợi hại. Thế mà nhảy một phát lên hẳn trên bàn, thân thủ vị đại hiệp này tốt quá.]

[Ác bá thôn còn dám xách lên mắng, thế mà làm cơm thì bị doạ thành thế này đây.]

[Không hiểu sao nhìn Diệp Vân Linh nấu cơm tôi lại thấy chơi vui thế không biết ha ha ha ha ha]
[Tuy rằng xác suất cười nhiều quá mà chết rất thấp nhưng cũng không phải không có ha ha ha ha ha ha]
Trải qua khó khăn trắc trở có thể so với Đường Tăng đi Tây thiên thỉnh kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng Diệp Vân Linh cũng đã nấu xong hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn.

Hai nhỏ một lớn ngồi vây quanh một cái bàn gỗ dài một mét 2, nhìn hai món ăn đen tuyền còn tản ra mùi lạ trước mặt.


Lục Ngữ Nịnh che mũi, thân mình hơi lùi ra sau nói: "Dì Vân, ba cháu đã dạy, không được ăn phân."
"........." Diệp Vân Linh biện giải: "Phân cái gì mà phân, đây là cà chua và dưa chuột cháu hái đấy. Cháu nhìn kỹ lại mà xem."

[Phốc, không nghĩ tới hoá ra tiểu công chúa của chúng ta mới là vương giả ngôn ngữ.]
[Thật sự rất tò mò, rốt cuộc đồ ăn Diệp Vân Linh nấu phải khó ăn như thế nào mới có thể làm tiểu công chúa hiểu lầm thành phân.]
[Mau, mau, mau tổ tiết mục mau gói đồ ăn Diệp Vân Linh nấu gửi cho vị bằng hữu lầu trên nếm thử, thoả mãn lòng hiếu kỳ của cậu ta.]

[Còn cần phải nếm thử nữa à? Nhìn qua là biết ẩm thực bóng đêm.]
Lục Ngữ Nịnh nghe Diệp Vân Linh giải thích xong, cảm giác lại càng lo lắng hơn, cô bé nhớ rõ đồ ăn mình hái xuống trông không phải như vậy.
Nhích lại gần Lục Tử Hạo bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, em ăn mấy cái này vào, liệu có chết không?"

"Ta nghe được đấy nhé." Diệp Vân Linh ho nhẹ hai tiếng lại tiếp tục nói: "Yên tâm ăn đi. Ta rửa đồ ăn sạch sẽ lắm, không chết được đâu, cùng lắm thì..... khả năng có hơi tiêu chảy."

"Cái này không yên tâm được đâu." Lục Tử Hạo nhìn về hai đĩa đồ ăn đen sì kia, lông mày nhăn lại rồi nói: "Nịnh Nịnh em trước tiên đừng nhúc nhích. Để anh nếm thử trước."

Gắp một miếng đen sì sì lên, bộ dáng biểu cảm như liều mình thử độc, cho vào miệng, cắn một chút, giây tiếp theo lập tức phun ra.

Cũng không rảnh lo tu dưỡng hay hình tượng gì nữa, biểu cảm ngũ quan thể hiện ra dáng vẻ thống khổ.

Thậm chí còn đứng dậy, tự rót cho mình một chén nước để súc miệng.

"Dì xào dưa chuột này kiểu gì vậy? Cũng khó ăn quá rồi." Lục Tử Hạo nhịn không được phỉ nhổ.

Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua đồ ăn thằng bé gắp, nói: "Đây là cà chua mà."
Lục Tử Hạo: "........"

Thấy Lục Tử Hạo như vậy, Diệp Vân Linh có chút bán tín bán nghi mà tự mình gắp một miếng lên. "Khó ăn tới mức đó à? Ta nghĩ cũng tạm được mà nhỉ."


Bạn cần đăng nhập để bình luận