Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 390: Không Có So Sánh Thì Không Có Đau Thương


Lúc đó chỉ cho rằng đây là một câu hỏi đơn giản, kiểm tra mình có biết sở thích của vợ hay không, nhưng hóa ra lại ở chỗ này chờ sẵn.

Món ăn tối nay bọn họ phải làm, chính là đáp án bọn họ đã trả lời.

Dương Minh Trạch nghĩ đến thực đơn tối nay mình phải nấu, vỗ trán hối hận: "Tại sao tôi lại nói
Mỹ Hàm thích ăn cá quế chiên xù chứ? Tôi căn bản không biết làm cá. Lúc đó nói cô ấy thích ăn dưa chuột thì tốt rồi."

Chu Giác, chồng chưa cưới của Trương Thư Du nghĩ đến bữa tối cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ, âu sầu nói: "Cá còn tốt chán. Tôi đây còn trả lời cô ấy thích ăn cơm cuộn, đến cả nguyên liệu nào được dùng để làm món đó tôi còn không biết."
Sau đó Chu Giác nhìn về phía Mạnh Khôn, chồng của Ngô Dục Văn đang đứng bên cạnh, thấy anh ta cau chặt mày đến mức hai bên lông mày sắp dính vào nhau, tò mò hỏi: "Anh thì sao, anh nói cô ấy thích ăn món gì?"

Mạnh Khôn lộ ra biểu cảm sắp khóc tới nơi, đáp: "Phật Nhảy Tường*."
Chu Giác: "..”
Những người khác: "....”
Chu Giác vươn tay ra ôm Mạnh Khôn, nói: "Người anh em, vất vả rồi."
*Phật Nhảy Tường: Phật nhảy tường là một món súp nổi tiếng của Trung Quốc xuất hiện lần đầu từ thời nhà Thanh. Món ăn này thu hút các thực khách bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu như hải sâm, bào ngư, sò điệp, giăm bông kim hoa, nhân sâm, nấm,… Ngoài ra còn rất nhiều nguyên liệu quý hiếm khác mà mức giá của món ăn này vô cùng đắt đỏ.

Mạnh Khôn: “Chủ yếu là lúc được hỏi, tôi nhất thời nghĩ không ra. Sau đó lại nhớ đến hồi cô ấy ở cữ, uống một bát canh Phật Nhảy Tường do mẹ vợ nấu và tỏ ra rất thích nên tôi liền thuận miệng đáp luôn. Sớm biết vậy tôi đã nói cô ấy thích ăn mì gói rồi.”

Bây giờ Mạnh Khôn hối hận cực kỳ, rất muốn xuyên không trở lại để xoá bỏ đoạn phỏng vấn này.

Hứa Kim Thành lại cười tủm tỉm: “Xem ra tôi dễ nhất. Nhã Nhã nhà tôi rất kiểm soát vóc dáng của mình, bình thường cũng ăn rất ít. Tôi trả lời cô ấy thích ăn salad rau và ức gà luộc. Hai món này đều đơn giản, không cần kỹ thuật nấu nướng phức tạp gì.”
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy đúng là một quyết định sáng suốt.

Mọi người cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, sớm biết thế này thì bọn họ cũng đã trả lời như vậy.
Cuối cùng, tất cả đồng loạt nhìn về phía người ít nói nhất. Hứa Kim Thành tò mò hỏi: “Lục tổng, cậu trả lời là món gì thế?

Lục Mặc ngước mắt nói: “Cái gì cũng thích, chỉ cần ngon là được.”
[Ha ha ha ha ha cái này tôi làm chứng nhé, đó là sự thật.]

[Mỗi lần xem Diệp Vân Linh ăn cái gì, tôi luôn có cảm giác như được chữa lành. Cô ấy có thể ăn những món ăn đời thường mà như đang thưởng thức mỹ vị dân gian.]
[Đúng đấy, nhớ có tập buổi sáng tổ tiết mục cho bọn họ ăn màn thầu, bánh bao trắng khô cứng, mà cô ấy cũng ăn rất ngon lành.]

[Tôi nghĩ rồi, nếu Diệp Vân Linh sau này không làm nghệ sĩ nữa thì có thể đi làm chủ bá livestream ăn uống cũng không tồi.]

[Nhưng vấn đề là, Lục tổng sẽ chọn món nào? Có thể ăn mọi thứ, nhưng không thể nấu hết mọi thứ, đúng không?]

“Câu trả lời của Lục Mặc thật tuyệt vời, có thể chọn hai món đơn giản rồi nấu là được.” Hứa Kim Thành vỗ đùi, cảm thán Lục tổng quả nhiên là Lục tổng, có tầm nhìn rất xa.

Ánh mắt hâm mộ của những người khác lại chuyển sang Lục Mặc.

Tổ tiết mục bắt đầu phát chi phí mua thức ăn, tiền được cất trong những phong bao lì xì màu đỏ.
Vốn mọi người còn ôm kỳ vọng rất lớn vào mấy cái phong bao này, kết quả vừa mở ra, vậy mà chỉ có 30$ .
Các ông bố cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.

“Có phải mọi người bỏ nhầm tiền rồi không, còn thiếu một số 0 phía sau nữa chứ?” Mạnh Khôn cầm ba tờ tiền hỏi.

Nhân viên công tác trả lời: “Không sai đâu, đây là tiền đi chợ mua đồ ăn. Nếu thêm một số 0 nữa thì có thể mua luôn đồ ăn nấu sẵn rồi.”
Mạnh Khôn nói: “Kể cả có như vậy thì cũng không thể chỉ có 30$ được chứ, từng này có đủ mua một con cá không?”
Hứa Kim Thành điên cuồng gật đầu.
Chu Giác và Dương Minh Trạch cũng nói thêm vào: “Đúng thế, từng này tiền chỉ đủ mua gia vị thôi.”
Tổ đạo diễn: “Số tiền này đã trải qua tính toán của chúng tôi, chỉ cần mọi người không tiêu lung tung thì chắc chắn sẽ đủ.”
Mạnh Khôn không phục, nói: “Các ông thật sự đã tính toán thử rồi sao, bao gồm cả món Phật Nhảy Tường cũng đủ luôn? 30$ có thể đủ mua nguyên liệu nấu Phật Nhảy Tường?”
Mọi người không nhịn được cười, không có so sánh thì không có đau thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận