Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 100: Khám Phá Rừng Mưa Nhiệt Đới 2


Diệp Vân Linh: "Trong rừng mưa nhiệt đới có nguồn thức ăn và nước uống phong phú, chỉ cần cháu nắm giữ tri thức, không cần lo lắng chuyện ăn uống ở đây."
Lục Tử Hạo gật đầu, đáy mắt bắt đầu có trông đợi, chân chính bắt đầu mong chờ chuyến phiêu lưu trong rừng mưa nhiệt đới này.
Ba người sau khi uống nước xong, lại tiếp tục cuộc hành trình.
Nhận ra sự tò mò với những điều mới mẻ của Lục Tử Hạo, Diệp Vân Linh sẽ vừa đi vừa cung cấp một ít kiến thức về rừng mưa nhiệt đới cho hai đứa trẻ, giải thích cũng rất tận tâm.
Thỉnh thoảng lại hái một ít thức ăn cho hai anh em, có chua có ngọt, đều là thứ hai người Lục Từ
Hạo và Lục Ngữ Nịnh trước kia chưa từng thử qua, có nhiều loại Lục Tử Hạo còn chưa từng nhìn thấy trong sách.
Diệp Vân Linh còn dạy cho Lục Tử Hạo cách phân biệt phương hướng trong rừng mưa mà không cần dựa vào các công cụ như la bàn.
[Cái phong cách này sao lại không giống như trong tưởng tượng của tôi nhỉ. Nhóm của Diệp Vân Linh xác định không phải tới đây tham quan chứ?]
[Tôi xem mà cũng muốn xách balo lên và đi. Chỗ này địa chỉ ở đâu ai biết bảo tôi với.]
[Xem bọn họ có chỗ nào giống như đi thám hiểm không, nhìn cứ như kiểu tới để ngắm cảnh, ăn uống, chơi bời.]
[Ặc, đem một chuyến thám hiểm rừng mưa thành một khoá phổ cập kiến thức khoa học về dã ngoại, Diệp Vân Linh thật sự có độc.]
[Chỉ có tôi kinh ngạc với lượng kiến thức trong đầu Diệp Vân Linh à? Cô ta không phải chỉ là nghệ sĩ thôi sao? Sao lại biết nhiều thế?]
[Mấy cái cô ta nói không biết có đúng không? Đừng bảo là nói nhảm đấy nhé.]


[Là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành sinh vật học, tôi rất nghiêm túc và có trách nhiệm nói cho mọi người rằng những điều Diệp Vân Linh nói đều chính xác cả, hơn nữa cô ấy còn rất giỏi.]

[Lúc Diệp Vân Linh nghiêm túc phổ cập khoa học cho tiểu Lục tổng nhìn đẹp trai quá đi mất, tôi có cảm giác bị cô ấy quyến rũ rồi.]

Chuyên gia thám hiểm chương trình phái đến đi phía sau bọn họ hoàn toàn không phát huy được công dụng gì, anh ta nhịn không được lén lút hỏi VJ quay chụp bên cạnh: "Trước khi cô ấy làm nghệ sĩ thì làm gì thế? Sao lại lợi hại như vậy?"

VJ quay phim nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đây chắc là sinh viên thì phải?"


Rốt cuộc thì tuổi tác cũng bày sẵn ở đó.
So sánh với Diệp Vân Linh bên này thích ý, Diệp Vi Vi bên kia lại gặp không ít phiền toái.

Thức ăn nước uống của bọn họ đều bị rơi hết xuống nước, hơn nữa còn bị lạc trong rừng.
Ban đầu cho rằng tổ của Diệp Vi Vi vật tư sung túc, người nhiều lực lớn thì bởi vì nhân số quá đông, ngược lại bị kéo chậm tốc độ.

Chưa tính VJ quay chụp, khách quý lớn nhỏ đã có tám người, cộng thêm bốn chuyên gia thám hiểm phụ trách an toàn cho bọn họ nữa.

Nhóm người này đi cùng với nhau một chỗ, tiêu hao rất lớn, thường thường lại có đứa trẻ con cáu kỉnh không muốn đi tiếp, mọi người còn phải dừng lại chờ nhau.
Người lớn đều phải cõng nước và đồ ăn khá nặng, còn cần chăm sóc cho trẻ con. Thỉnh thoảng lại có đứa khóc nháo không chịu đi, phải dừng lại dỗ dành. Điều này đòi hỏi rất nhiều về thể lực.
Chân chính làm bọn họ hỏng mất chính là thời điểm dừng chân nghỉ ngơi, Dương Diệp nhìn thấy bên cạnh có hoa đẹp, muốn duỗi tay hái thì vừa vặn bên đó khá trơn, cả người bị trượt xuống.

Tưởng Mỹ Hàm đứng gần nhất vội vàng kéo lấy thằng bé, những người khác cũng chạy tới hỗ trợ.

Một đám người lúc luống cuống tay chân, không cẩn thận đạp bốn cái ba lô đặt một bên rơi xuống, may mà Phương Từ nhanh tay lẹ mắt giữ lại được cái cuối cùng.
Cái ba lô giữ lại được kia là của Diệp Vi Vi, bên trong cũng chỉ còn một chai nước và một bình xịt phòng côn trùng.

Nhiều người như vậy, chỉ dựa vào một bình nước để tiếp tục hành trình quả thật là rất khó khăn.

Huống chi la bàn trong tay Diệp Vi Vi cũng bị ngã rơi xuống.
Mọi người nhất thời lâm vào tuyệt vọng.


Tưởng Mỹ Hàm không nhịn được trút giận lên Dương Diệp mắng: "Con nhìn xem, sao con lại nghịch ngợm như thế chứ, đàn ông con trai nhìn thấy hoa thì có gì mà hiếm lạ, hái cái gì mà hái."
Dương Diệp vốn dĩ đã bị doạ sợ không nhẹ, còn bị Tưởng Mỹ Hàm mắng mỏ như vậy tủi thân khóc oà lên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận