Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 449: Lục Mặc Ra Chiêu



Lục Mặc phải mất một lúc lâu mới lấy lại khí thế của nóc nhà, nói: "Đây hình như là phòng của ba."

Lời này là để trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Lục Ngũ Nịnh, nhưng anh lại nhìn về phía Diệp Vân Linh, sợ cô phản bác, Lục Mặc lại nhấn mạnh thêm một câu: "Đây là căn phòng anh đã ngủ mấy chục năm."

Quả nhiên, nghe đến câu cuối cùng, Diệp Vân Linh có chút giãy dụa hỏi: "Anh nhất định phải ở căn phòng này sao?"

Lục Mặc dứt khoát trả lời: “Đúng vậy.”
Diệp Vân Linh trước tiên là nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong phòng, lộ ra vẻ hơi tiếc hận nói: “Vốn em còn rất thích căn phòng này, nhất là rèm cửa sổ kia. Mỗi lần ngồi bên cửa sổ đọc sách uống trà, luôn có cảm giác đặc biệt…."
Lục Mặc: “……..” Cô ngồi bên cửa sổ đọc sách uống trà khi nào vậy? Thậm chí còn không có một cuốn sách nào trong phòng là của cô đọc.


Diệp Vân Linh tiếp tục tiếc nuối nói: "Trong phòng tắm còn có bể sục, mỗi lần mệt mỏi ngâm mình trong đó, sẽ khiến cơ thể cảm thấy sảng khoái cả thể chất lẫn tinh thần."

Lục Mặc gật đầu, tỏ vẻ tán thành câu nói này, dù sao anh cũng đã có những kỷ niệm đẹp ở trong đó, tuy diện tích hơi nhỏ, hoạt động có chút hạn chế.

Diệp Vân Linh vuốt bàn: "Tuy rằng em rất thích căn phòng này, nhưng dù sao anh cũng đã sống ở đây mấy chục năm, thứ tự có trước có sau, hẳn là không có cách nào rồi."


Nói xong, cô còn nhìn thoáng qua Lục Ngữ Nịnh, hai người một lớn một nhỏ đồng thời phát ra tiếng thở dài.
Lục Mặc đột nhiên có dự cảm không lành.
Diệp Vân Linh: “Xem ra chỉ có thể để thím Vương thu dọn một phòng khách cho em, Ngữ Nịnh, tối nay chúng ta ngủ phòng khác đi.”

Nói xong, một lớn một nhỏ nắm tay nhau, định ra khỏi phòng.
Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Mặc, gân xanh trên trán nổi lên, cảm giác đại não sắp cạn oxy, anh bị hai người một lớn một nhỏ này làm cho tức giận.

Lục Ngữ Nịnh còn nhỏ không hiểu những thứ này, nhưng Diệp Vân Linh sao có thể không biết ý nghĩa của những lời anh vừa nói.
Nhưng trước mặt Lục Ngữ Nịnh, anh không thể nói gì.

“Quay lại đi.” Thấy người đã đi khuất khỏi tầm mắt, Lục Mặc bất đắc dĩ lên tiếng.
“Được.” Diệp Vân Linh nắm tay đàn em Lục Ngữ Nịnh, một giây sau xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy thân ảnh nhanh như chớp của Diệp Vân Linh, mí mắt Lục Mặc giật giật, ngón tay khẽ động.
Yêu quái này còn biết chơi chiêu với anh, thật muốn bế cô lên giường, làm đến khi nào cô thành thật mới thôi.

Lúc đi tới cửa, Lục Mặc nhét bó hoa lớn vào tay Diệp Vân Linh, nhìn có vẻ như hùng hùng hổ hổ nhưng thật ra lại rất nhẹ nhàng.
Trước khi đi còn trừng mắt nhìn cô một cái, trong mắt mang theo vài phần uỷ khuất không dễ nhận ra.

Diệp Vân Linh: Đáng yêu quá.
Cô ôm hoa vào phòng ngửi ngửi, thật là thơm.

Người đàn ông này cũng biết tặng hoa cho cô cơ đấy, đúng là không dễ dàng gì mà.


Nhìn một vòng quanh phòng thấy không có chiếc bình nào phù hợp để cắm hoa.

Lục Ngữ Nịnh thì nằm sấp trên sàn nhà, cầm bút vẽ vẽ trên cuốn sổ.

Diệp Vân Linh thấy thế chỉ đành đặt hoa lên bàn, định đi tìm thím Vương để hỏi xem trong nhà còn dư bình hoa nào không.
Vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi được mấy bước, tay đã bị người nào đó nắm lấy, kéo vào trong phòng.
Diệp Vân Linh bị người đó ép vào sau cánh cửa, vừa hôn vừa kéo hai tay cô lên đầu.
“Ưm ... anh ..." Những lời Diệp Vân Linh muốn nói đều bị anh nuốt vào, ngay cả hô hấp cũng không thông.
Một lúc sau thấy mặt cô bị nghẹn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, Lục Mặc mới vừa tức vừa không nỡ buông cô ra, đưa tay vòng quanh eo cô, giữ không cho cô trượt xuống cửa.
Diệp Vân Linh tựa cằm lên vai Lục Mặc, hít thở không khí.
Một lát sau, Diệp Vân Linh tức giận cắn vào vai Lục Mặc.

“Ưm.” Lục Mặc rên lên một tiếng, nhưng trên mặt lại không có nửa phần đau đớn, ngược lại khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, hôn lên cổ cô một cái, nói: “Vân Linh, chẳng lẽ em không biết hành vi của em sẽ càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông hơn sao?"
Diệp Vân Linh lại cắn mạnh hơn.
Lục Mặc nói tiếp: "So với vai, anh thích em cắn chỗ khác hơn."
Diệp Vân Linh hiểu ý tứ của câu nói này, tức giận đạp một cước lên chân anh, nói: “Nghĩ đẹp lắm.”

Nói xong liền khom lưng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Cô vừa đi được một bước, Lục Mặc đã vươn tay kéo cô lại vào lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận