Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 126: Chuẩn Bị Ra Chợ Bán Cá


Tưởng Mỹ Hàm thấy thế cũng vội nói: "Tôi cũng không bắt được cá, cũng để tôi đi hỗ trợ đi."
Diệp Vân Linh: "Cô hóng hớt cái gì, người đi hết rồi tnhì còn ai bắt nữa?"
Tưởng Mỹ Hàm không phục nói: "Sao cô lại không cho tôi đi? Cô cố tình nhắm vào tôi chứ gì?"
Diệp Vân Linh đáp: "Tôi cốt tình nhắm vào cô mà cô còn phải dùng câu nghi vấn nữa hả? Đây
không phải là chuyện đã rõ rành rành rồi sao."
Tưởng Mỹ Hàm tức giận đến mức muốn phộc máu, tức quá đi mất, nhưng lại không làm được gì.
Chỉ có thể đứng đó hít thở sâu, tự điều chỉnh lại tâm trạng.
Các nhân viên công tác đứng ghi hình xung quanh đều nhịn không được bị hai kẻ dở hơi này chọc
cho cười chết.
Cư dân mạng có mấy người thậm chí đã bắt đầu lén lút cắt ghép video của hai người các cô, cái
kiểu cặp đôi oan gia yêu nhau giết nhau như thế này cũng rất cuốn.
Diệp Vân Linh thấy cô ta như vậy, nảy ra chủ ý: "Sao cô không bảo Diệp Vi Vi giúp cô đi, không
phải cô ta bảo mình bắt cá giỏi lắm à?"
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới Diệp Vi Vi, thân thể Tưởng Mỹ Hàm đã theo phản xạ có điều kiện
mà lùi ra sau hai bước, nói: "Quên đi, không cần, không cần nữa, để tôi tự làm."
Hiện tại, nỗi sợ hãi của Tưởng Mỹ Hàm đối với Diệp Vi Vi đã thấm vào tận xương tủy.
Cứ nghĩ đến việc trước đây mỗi lần cãi nhau đánh nhau với Diệp Vân Linh xong, Diệp Vi Vi đều sẽ
tới an ủi cô ta, lần nào cô ta cũng thấy biết ơn, cảm động đến rơi nước mắt, giờ nghĩ lại mà sợ.
Khi đó còn cảm thấy tâm địa Diệp Vi Vi thật lương thiện.
Bây giờ nghĩ lại thì có chỗ nào mà lương thiện chứ, rõ ràng là làm trò trước phát sóng trực tiếp, duy
trì hình tượng tiểu tiên nữ, thiên sứ của cô ta thì có.

Sao trên đời này lại có người có thể diễn sâu đến thế chứ.


Cô ta cũng không dám quấy rầy Diệp Vi Vi, ai biết cô ta có nhân cơ hội làm ra chuyện nhỏ gì hay không.

Tưởng Mỹ Hàm vốn nghĩ là nếu tạm thời không thể rời khỏi game show, thì ít nhất sau này lúc ghi hình chương trình cô ta sẽ tránh tiếp xúc với Diệp Vi Vi nhiều nhất có thể.
Nhưng động tác lùi lại phía sau của cô ta, trong mắt Diệp Vi Vi lại thành ghét bỏ.

Cho rằng Tưởng Mỹ Hàm cũng đã bị Diệp Vân Linh thu phục.

Rõ ràng trước đây mỗi lần Tưởng Mỹ Hàm với Diệp Vân Linh ầm ĩ đánh nhau, có lúc nào không phải mình chạy đến an ủi, thế mà bây giờ cũng dám khinh thường mình.
Động tác vừa rồi của Tưởng Mỹ Hàm, tất nhiên cũng lọt vào mắt Diệp Vân Linh.

Người phụ nữ này hôm nay có hơi kỳ lạ.


Tốc độ bắt cá của Diệp Vân Linh rất nhanh, bất quá một mình cô muốn bắt đủ số lượng của cả ba người thật ra cũng tốn không ít thời gian.

Sau khi cô bắt đủ cá cho ba người, Tưởng Mỹ Hàm vốn còn mong chờ Diệp Vân Linh đột nhiên lương tâm trỗi dậy tới giúp đỡ cô ta.

Kết quả, cô đúng là rời đi thật.


"Mỹ Hàm, cô cố lên, tôi tin cô làm được." Trước lúc đi Diệp Vân Linh còn không quên cổ vũ cho Tưởng Mỹ Hàm.

"Này, này, cô khoan đi đã......" Tưởng Mỹ Hàm nhìn thoáng qua cách đó không xa còn có Diệp Vi Vi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ bắt cá, hiện tại cô ta sợ tới mức muốn khóc.

Sớm biết có ngày hôm nay, trước đây đã không đi gây chuyện với Diệp Vân Linh.


Diệp Vân Linh tuy rằng cái miệng hơi tiện một chút, mỏ hơi hỗn một chút, con người cũng vô lại một chút, nhìn đáng ghét một chút, nhưng ít nhất cô cũng chỉ xấu xa bên ngoài, sẽ không giở thủ đoạn sau lưng.
Diệp Vi Vi bắt cũng gần xong rồi, thấy vậy hỏi: "Mỹ Hàm, có cần tôi giúp cô không?"
Tưởng Mỹ Hàm vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi tự làm được."


Diệp Vi Vi cũng chỉ giả vờ khách khí thôi, cô ta mệt rã rời cả buổi sáng mới làm xong, nhưng thấy Tưởng Mỹ Hàm từ chối nhanh như vậy, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Vất vả cả buổi sáng, cơm trưa cũng phải tự nấu, tổ tiết mục thật sự không phải người. Còn may, lần này nguyên liệu được cung cấp sẵn.

Thư Nhã và Trương Thư Du bảo Diệp Vân Linh cứ nghỉ ngơi, để hai người các cô làm là được.

Trù nghệ Thư Nhã không tồi, Trương Thư Du làm việc vặt như xắt rau thái thịt cũng khá nhanh nhẹn, một bữa cơm trưa đơn giản đã chuẩn bị xong.

Lúc Diệp Vân Linh chuẩn bị ăn xong thì Tưởng Mỹ Hàm mới trở về.

Lúc về tới nơi, cô ta mệt như chó chết, cơm trưa cũng chẳng buồn ăn, vội vàng mượn phòng tắm trong nhà Thư Nhã tắm rửa qua loa rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi nghỉ trưa, buổi chiều mọi người sẽ ra chợ bán cá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận