Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 285: Sự Thô Thiển Của Cô Luôn Khiến Anh Phải Kinh Ngạc


Diệp Vân Linh đến lúc này mới nhận ra anh có ý gì.

Hic, đều là do cô ở mạt thế quá lâu rồi, lúc nào cũng nghĩ mình là đàn ông, chuyện trai gái cũng quên luôn.

Huống hồ trong mười năm mạt thế con người đều chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để sống sót, nhu cầu của đàn ông về phương diện này cũng tương đối thấp.

Nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Lục Mặc, Diệp Vân Linh cảm thấy hơi áy náy, hỏi: "Có phải...có phải anh thấy khó chịu không?

Hay là anh vào nhà vệ sinh quay tay xong lại quay lại nhé?"
Lục Mặc: "..........."

Khả năng ăn nói thô thiển của người phụ nữ này luôn khiến cho anh phải kinh ngạc.

Anh nhận ra mình và Diệp Vân Linh rất khó để nói chuyện với nhau về chủ đề này, nhìn cô, anh đột nhiên lên tiếng: "Mà thật ra cũng không cần phiền phức thế đâu. Chúng ta là vợ chồng mà, có vấn đề gì cũng có thể giải quyết giúp đỡ nhau."

Diệp Vân Linh lập tức hiểu ý, ngẫm lại, bọn họ là vợ chồng, đây cũng là quyền lợi hợp pháp của đối phương.

Lại đảo mắt nhìn qua Lục Mặc, ngũ quan khuôn mặt phải gọi là đẹp đến mức nghịch thiên, lại liếc từ đầu đến chân, chậc chậc, dáng người cũng không tệ.

Lơ đãng lướt qua cần cổ anh, đúng lúc anh đang nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn.

Cũng có chút gợi cảm.

Dựa theo quy luật về tổng tài bá đạo, khả năng chiến đấu hẳn cũng sẽ không tồi.

Lên giường với anh hình như cũng không phải không được, dù sao đối phương cực phẩm như vậy, cô cũng không thiệt thòi gì.
Về phương diện này Diệp Vân Linh cũng không phải quá bảo thủ.


Lập tức bày tỏ: "Anh nói cũng đúng, nhưng mà phải mang bao đấy." Lên giường thì được chứ sinh con thì không.

Lục Mặc: "........" Anh sai rồi, anh không nên tự bê đá đập vào chân mình. Có đôi khi anh rất muốn mổ não của cô ra xem rốt cuộc là đang nghĩ gì trong đầu.
Tại sao tư duy của cô luôn không giống phụ nữ bình thường?

Xoay người định rời đi, Diệp Vân Linh thấy anh muốn chạy liền vội vàng đi chân trần đuổi theo, chắn trước người Lục Mặc.


Cô đứng ở cửa, hai tay giang ra.

"Anh dám đi thử xem? Tối hôm nay anh không muốn cũng phải ngủ với tôi." Diệp Vân Linh đe doạ thẳng thừng: "Nếu anh chịu phối hợp thì sẽ bớt đau khổ đấy, bằng không đừng trách tôi không khách khí."
Lục Mặc nhìn cô, bất đắc dĩ mà nói: "Em bớt xem phim bộ đi, học mấy câu này ở đâu ra?"

Hệ thống che mắt lại, điên cuồng cổ vũ cho Diệp Vân Linh, đây thật sự là ký chủ hung hãn nhất mà nó từng gặp.


Vì để hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc lăn xả thân mình, không từ thủ đoạn.

Lục Mặc không hiểu tại sao Diệp Vân Linh cứ nhất quyết phải ngủ với anh đêm nay, nhưng nhìn dáng vẻ của cô lại không giống như kiểu có ý đồ gì với anh.

Nhìn cô sốt ruột thế này, nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa phòng, không chừng hai người bọn họ sẽ thật sự đánh nhau mất.

Lục Mặc giải thích: "Không phải anh muốn chạy. Anh định đưa thỏ của Ngữ Nịnh về chuồng thôi."

Diệp Vân Linh hơi rụt tay lại, nghi ngờ hỏi: "Thật không?"
Lục Mặc gật đầu.

Diệp Vân Linh nói: "Tôi tạm tin anh một lần này, anh đi nhanh về nhanh đi, tôi lên giường nằm chờ trước."

Lục Mặc: "........."

Anh định nói chuyện thêm với Diệp Vân Linh mấy câu, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thôi, để về rồi nói sau cũng được.
Mười phút sau, đến khi Lục Mặc quay lại thì Diệp Vân Linh đã mệt mỏi thiếp đi rồi.

Nhìn người đang ngủ say trên giường, khoé miệng Lục Mặc hơi cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh đắp lại chăn cho cô, tắt bớt đèn trong phòng để người ấy có thể yên tâm ngủ ngon.

Nương theo ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ, anh ngồi xuống bàn làm việc, mở đèn bàn. Trong phòng chỉ còn lại tiếng Lục Mặc lật văn kiện rất khẽ, còn có tiếng ngáy nho nhỏ của Diệp Vân Linh truyền đến đều đều.

Khung cảnh hài hoà đến không ngờ, không khí trong phòng còn có chút dịu dàng, ấm áp.

Diệp Vân Linh ngủ đến gần nửa đêm thì nghe được tiếng gào thét điên cuồng của hệ thống: [Chủ nhân, chủ nhân ơi, tỉnh, mau tỉnh lại đi.....]

Cô mơ mơ màng màng thức giấc, đầu óc trống rỗng, hỏi: [Làm cái gì mà kêu ỏm tỏi lên thế? Nửa đêm không ngủ còn ầm ĩ.]

Hệ thống phát thời gian cho cô xem: [12 giờ rồi, Lục Mặc còn chưa lên giường đi ngủ, nhiệm vụ của cô kìa.]

Diệp Vân Linh đột nhiên mở to mắt, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên trống không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận