Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 249: Thất Sách Rồi


Diệp Vân Linh thấy vậy vươn một tay còn lại ra: "Có muốn ôm một cái không?"

Nếu là ngày thường Lục Tử Hạo nhất định sẽ khinh thường hừ một tiếng, sau đón quay đầu đi, dáng vẻ bản công tử đây không thèm.

Nhưng lần này cậu bé không chút do dự, lao tới, hai tay ôm lấy eo của Diệp Vân Linh, vùi mặt vào bên thông cô.

Những giọt nước mắt vừa rồi vẫn luôn cố kìm nén giờ đây rơi xuống từng giọt, từng giọt một.

Dù có lí trí và chín chắn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ mới là một đứa trẻ 6 tuổi, gặp phải loại
chuyện như vậy đến cả người lớn cũng còn muốn khóc rống lên chứ nói gì cậu bé.

Quần áo của Diệp Vân Linh ướt sũng nên cô không cảm nhận được Lục Tử Hạo đang khóc, bất quá nhìn đến bả vai run rẩy co giật của hai đứa trẻ trong lòng, đại khái cô cũng đoán ra được rồi.

Khóc ra cũng tốt, thằng nhóc này mới có 6 tuổi mà suốt ngày ra vẻ người lớn, cô nhìn mà cũng thấy mệt mỏi thay, khóc thế này thì mới giống trẻ con.

Phương Từ nhìn ba người đang ôm nhau thành một đoàn bên kia, suốt đêm không tủi thân, giờ đây lại thấy sống mũi cay cay.

Con nhà người khác mất tích, cha mẹ đều cố gắng hết sức nghĩ cách để giải cứu.

Còn cậu bé thì.....

Nếu hôm nay dì Vân không tới đây, đoán chừng cho dù cậu có chết ở vùng biển này, cũng sẽ không ai hay biêt.

"Dì Vân, dì...." Lục Tử Hạo vốn định hỏi một chút xem làm sao bọn họ tìm được tới đây, nhưng khi cậu bé vừa ngẩng đầu lên, Diệp Vân Linh đúng lúc nhìn thấy dấu tay trên mặt cậu bé.

Bàn tay năm ngón in hình rõ ràng trên đó.

Diệp Vân Linh vội ngồi xổm xuống, xem xét khuôn mặt nhỏ: "Mấy thằng khốn kiếp này còn dám đánh cháu ư." Khuôn mặt tuấn tú như vậy, bị đánh thành thế này, Diệp Vân Linh lập tức đau lòng không thôi.

Lại kiểm tra thân thể hai đứa trẻ thêm lần nữa.

A Đinh lúc này cũng đi lên báo cáo: "Vừa nãy tôi cũng đã kiểm tra cho ba người bọn họ. Trên mặt tiểu thiếu gia bị tát một cái, trên người không có vấn đề gì lớn. Tiểu thư không bị thương trên người, nhưng bị doạ sợ. Thiếu gia Phương Từ bị tát hai cái vào mặt, cũng bị đánh một gậy vào người."


Diệp Vân Linh nhìn về phía cậu bé vẫn luôn đứng lẻ loi ở bên kia, vẫy tay bảo cậu đi qua đây.
Kiểm tra vết thương trên mặt Phương Từ một chút, hai cái tát rất mạnh làm sưng hết cả má trái và má phải, vết thương này còn nghiêm trọng hơn cả của Lục Tử Hạo.


Diệp Vân Linh còn muốn vén quần áo lên kiểm tra những tên nhóc này lại có chút ngượng ngùng.

Diệp Vân Linh vỗ nhẹ vào tay cậu bé, nói: "Thẹn thùng cái gì? Để ta kiểm tra một chút, lông còn chưa mọc dài, có gì mà nhìn chứ."

Lúc nhìn thấy dấu đỏ trên lưng của Phương Từ, sắc mặt Diệp Vân Linh liền trở nên u ám.

Cô không nói một lời, xoay người nhặt sợi dây dưới đất lên rồi dùng một tay kéo. Lúc này mọi người mới biết cô đã trói hết bọn bắt cóc lại một chỗ.

Vừa nãy bọn họ nghe được tiếng kéo lê, đại khái là vì Diệp Vân Linh kéo một đám lê lết lên cầu thang.
Mấy tên đó đều đã bị Diệp Vân Linh đánh cho hôn mê, cô chỉ vào đám người này rồi nói: "Ai đánh mấy đứa thì đánh lại cho ta."


Nguyên tắc sống của Diệp Vân Linh trước nay vẫn luôn là: Thà ta phụ người chứ không để người bắt nạt ta. Nếu ai đó tát vào mặt bạn một cái, lập tức đa tạ lại gấp mười lần.
Phương Từ nhìn nhóm người nằm trên mặt đất, mím môi, xoay người rời đi.

Diệp Vân Linh thầm nghĩ quả nhiên là đứa trẻ hiền lành tốt bụng, bị đánh thành cái dạng này rồi mà vẫn không muốn trả thù, haiz, thằng bé này mai sau bước ra xã hội nếu còn giữ nguyên tính nết như vậy thì nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Ai ngờ lại thấy Phương Từ xách hai cây côn sắt từ trong góc phòng đi ra.


Diệp Vân Linh: "..........."Là cô thất sách rồi.

Vệ sĩ A Đinh lái thuyền trở về bờ.

Trên con thuyền này không có hộp sơ cứu nên cũng chỉ có thể để cho hai đứa nhỏ tạm thời chịu đựng, cũng may thuyền chưa ra xa bờ lắm.

Trải qua bao nhiêu lăn lộn như vậy, Lục Ngữ Nịnh lại dựa vào lòng Diệp Vân Linh ngủ thiếp đi.

Hai người Lục Tử Hạo và Phương Từ ngồi bên kia, tò mò hỏi Diệp Vân Linh làm sao tìm được bọn họ.
Diệp Vân Linh vừa vỗ nhẹ Lục Ngữ Nịnh vừa trả lời: "Thật ra lúc nãy khi bọn bắt cóc gọi tới đòi tiền chuộc, ba cháu đã cho định vị ra vị trí gần đúng của con thuyền. Tin tức vị trí được tiết lộ nên cũng giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công sức để tìm kiếm, trực tiếp khoá chặt vị trí."

Bạn cần đăng nhập để bình luận