Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 112: Tần Đạo Bàng Hoàng, Tần Đạo Ngơ Ngác


Đạo diễn Tần không kịp thu hồi vẻ mặt lo lắng như người cha già của mình, nhìn cảnh tượng trước
mắt mà cảm thấy biểu tình như muốn nứt ra.
Không thấy Diệp Vân Linh bị thương, cũng không thấy bọn trẻ con khóc nháo, càng không thấy
cảnh tượng máu me đang chờ bọn họ tới cấp cứu.
Mọi người chỉ nhìn thấy Diệp Vân Linh hai tay nắm một sợi dây leo, trên lưng cõng theo Lục Ngữ
Nịnh, đu đưa trên không trung, trong chớp mắt đã từ bờ sông bên này sang đến bờ bên kia.
Đúng, giống như chơi trò đánh đu, đu vèo qua sông.
Mà đồng thời, cùng đu dây sang sông còn có cả Lục Tử Hạo và Phương Từ.
Hai người bọn họ, mỗi người tự bắt lấy một sợi dây mây, mấu chốt là trên cạp quần còn treo hai
con cá, hình ảnh kia thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa buồn cười.
Trông dáng vẻ hình như còn rất hưởng thụ.
Lục Ngữ Nịnh hưng phấn hét to: "Chơi vui, chơi vui, chơi vui quá."
Trong lúc nhất thời cả vùng sơn cốc chỉ còn tiếng cười của bọn họ, mà phòng phát sóng trực tiếp
lúc này cũng bỗng nhiên khựng lại không xuất hiện bất kỳ bình luận nào.
Cũng không biết ai là người đầu tiên phản ứng lại, nói một câu lên làn đạn.
[Nhìn dáng vẻ này của bọn họ chắc không cần giải cứu nữa đâu, trông còn rất vui vẻ là đằng khác.]
[Đây là chơi phiêu lưu mạo hiểm trong rừng hả? Làm tôi cũng muốn chơi quá.]
[Sao trên lưng quần Lục Tử Hạo với Phương Từ treo hai con cá thế nhỉ?]
[Cho nên...Xương cá chỗ nướng BBQ lúc nãy là do bọn họ để lại?]

[Ặc.... Bỗng nhiên tôi không biết phải bình luận thế nào nữa.]
[Diệp Vân Linh cũng quá vô trách nhiệm, mang theo trẻ con chơi đu dây băng rừng, lỡ trượt tay ngã xuống thì làm sao?]


[Tôi cũng cảm thấy hơi mạo hiểm quá mức, không phải cô ta cố ý làm vậy chứ?]


[Lầu trên lúc ra cửa có mang theo não không? Tuy tôi cũng cảm thấy hơi nguy hiểm nhưng từ những chuyện xảy ra trước đó thì có thể thấy Diệp Vân Linh làm việc gì cũng đều có cân nhắc cả.]

[Tôi thấy dây thừng vẫn buộc trên người họ lại với nhau mà, chứng tỏ chơi thì chơi nhưng vẫn chú ý bảo vệ an toàn đấy.]
Phòng phát sóng trực tiếp tranh luận ồn ào hết cả lên.
Mấy người Diệp Vân Linh đại khái đang mải chơi vui vẻ, cũng không chú ý người tổ tiết mục đã tới.
Mãi cho đến khi đám người Diệp Vân Linh đáp xuống, xoay người chuẩn bị rời đi, đạo diễn Tần và những người khác mới phản ứng lại, hướng về phía bọn họ hô to.

Diệp Vân Linh vừa thu thập xong xuôi, chuẩn bị dẫn mấy củ cải nhỏ rời đi thì nghe thấy tiếng có người gọi tên cô ở phía sau.

Quay đầu lại, khi nhìn thấy cả một đám người đứng bên kia sông, Diệp Vân Linh cũng giật mình, hướng về phía đối diện hét lên: "Sao mọi người tìm được tới đây?"
Diệp Vân Linh hét rất to, nhưng tiếng nước sông chảy xiết đã át hết giọng cô.

Cô nhìn đám người đối diện ngoại trừ kêu tên cô rồi quơ tay múa chân ra hiệu thì không nghe được gì nữa.

Diệp Vân Linh dứt khoát cởi dây thừng trên người ra, căn dặn Phương Từ: "Cháu ở chỗ này chăm sóc các em, dì đi nhanh rồi quay lại."
Nói xong liền bắt lấy một dây mây, lùi mấy bước lấy đà, đu trở về bên kia lần nữa.
Đạo diễn Tần: "......." Nhìn vị khách quý nhảy qua nhảy lại như con khỉ, trong lòng có hơi hoảng hốt.


Diệp Vân Linh sang tới nơi mới biết tổ tiết mục vì tìm kiếm bọn họ mà đã phái đi không ít nhân lực.

Đạo diễn Tần tiến lên hỏi: "Mọi người thế nào rồi? Có ai bị thương không?"
Diệp Vân Linh đáp: "Không ai bị thương cả, cùng lắm là hơi trầy da xước chân tí thôi, không sao."
Đạo diễn Tần lại hỏi: "Sau khi mọi người trượt xuống thì xảy ra chuyện gì? Các cô ăn cá dưới hạ du phải không?"
"Ừ, là chúng tôi ăn đấy. Bọn trẻ đói bụng nên tôi bắt hai con cá lên nướng cho bọn nó." Diệp Vân Linh hỏi lại đạo diễn Tần: "Mọi người qua đây cả, thế mấy người Diệp Vi Vi tới nơi rồi à?"


"Vẫn chưa." Đạo diễn Tần còn chưa chú ý đến việc bản thân bị dụ nói ra, còn đứng đó hỏi han, lo lắng: "Cô vẫn còn tâm trạng mà quan tâm tới người khác nữa hả, bây giờ trên mạng đã nổ tung cả rồi."
Diệp Vân Linh nghe vậy bèn hướng về phía máy quay chào hỏi: "Hi, chào mọi người, tôi không sao, bọn trẻ cũng ổn cả. Bất quá bây giờ tôi phải xuất phát trước đã, tôi nhất định phải giành được vị trí đầu tiên trước bọn họ."

Đạo diễn Tần kinh ngạc: "Đã thế này rồi mà cô còn muốn tiếp tục thi đấu?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận