Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 108: Trải Nghiệm Bắt Cá Nguyên Thuỷ


Diệp Vân Linh nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý.
Cuối cùng dây thừng lại được buộc lại.
Buộc Phương Từ vào một đầu, hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh một đầu, bất quá khoảng cách quá gần, nên di chuyển có chút hạn chế.
Lại là một con dốc, ven đường vẫn còn ẩm ướt trơn trượt, bốn người dắt tay nhau, bám vào mấy cây đại thụ, hành động có hơi khó khăn.
Ước chừng đi được khoảng hai mươi phút cũng tới cuối dốc, đến bờ sông.
Dòng sông này không chảy xiết như trước đó, hơn nữa bên bờ sông có một bãi đất trống trải, vẫn còn dấu vết từng nướng BBQ.

Nhìn vào những dấu vết này, xem ra bọn họ vẫn còn trong phạm vi yêu cầu của chương trình.
"Cá, anh trai, trong sông này có cá." Lục Ngữ Nịnh mới đầu còn có chút mệt mỏi, đến khi nhìn thấy cá dưới sông thì hưng phấn hẳn lên.
Trải qua một trận lên bờ xuống ruộng như vậy, bụng ai cũng đói cồn cào, bọn nhỏ cũng không còn sức đi đường. Diệp Vân Linh nói: "Hay là chúng ta ở chỗ này chờ tổ tiết mục một lát đi, mấy đứa có đói bụng không?"
Cả ba đều gật đầu.
Dưới tình huống như vừa rồi, sức lực bị tiêu hao rất nhanh, mọi người đều đói bụng, bao gồm cả Lục Ngữ Nịnh cũng thế.
Diệp Vân Linh hỏi: "Vậy chúng ta xuống sông bắt hai con cá lên nướng ăn nhé?"

Đi sang bên cạnh, chặt một cành cây phù hợp, rồi mau chóng vót nhọn một đầu làm thành một cái xiên. "Cho mấy đứa trải nghiệm một chút phương thức bắt cá nguyên thuỷ."

Diệp Vân Linh cầm xiên đi tới bờ sông, quan sát quỹ đạo bơi lội của mấy con cá.
Lục Tử Hạo hỏi: "Có thể bắt được sao? Loại cá sông này hình như cũng khá thông minh."
Diệp Vân Linh làm động tác 'suỵt' ra hiệu im lặng.
Ba đứa nhóc đứng sang một bên tò mò quan sát, trên mặt đều lộ ra vẻ khẩn trương, thậm chí còn vô thức nín thở.


Diệp Vân Linh nhắm chuẩn thời cơ, thuận tay đâm xuống, đến lúc nhấc lên thì trên cái xiên đã có một con cá nặng khoảng một cân.
Lục Ngữ Nịnh nhịn không được hoan hô: "Oa, dì Vân lợi hại quá đi mất."
Lục Tử Hạo đối với những sự vật mình không biết vẫn luôn tò mò, nhìn thấy Diệp Vân Linh cứ nhẹ nhàng như vậy mà bắt được cá, nói: "Cháu cũng muốn thử."
Diệp Vân Linh lấy cá xuống, đưa xiên cho cậu bé: "Tự mình cẩn thận một chút đừng đâm phải chân đấy. Còn nữa, không được xuống sông."


Lục Ngữ Nịnh kêu lên: "Cháu cũng muốn chơi."
Phương Từ không đi chơi mà theo Diệp Vân Linh giúp cô nhặt củi, xếp mấy cục đá.

Chẳng mấy chốc, củi đã nhặt gần xong, thấy cậu bé thỉnh thoảng lại nhìn về phía bờ sông, nói: "Cháu cũng đi chơi đi. Chỗ này ta tự làm nốt được."
Trên mặt Phương Từ lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nhanh chóng chạy tới bên kia.


Nhìn dáng vẻ trẻ con vô cùng hào hứng, Diệp Vân Linh cảm thấy Phương Từ thế này, so với cậu bé nhỏ tuổi nhưng vẫn luôn lễ phép hiểu chuyện trong lần đầu tiên cô gặp kia, còn đáng yêu hơn nhiều.
Rốt cuộc thằng bé vẫn còn là trẻ con, cho dù có hiểu chuyện thế nào đi nữa thì vẫn thích vui vẻ chơi đùa.


Diệp Vân Linh xoay người nhặt mấy nhánh củi xung quanh, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa nói: "May mà lúc nãy bỏ bật lửa vào trong túi."


Lúc ấy Lục Ngữ Nịnh muốn để trái cây trong ba lô, Diệp Vân Linh liền lấy bật lửa ra cất vào túi.

Không ngờ bây giờ lại có ích.
Ngọn lửa rất nhanh đã bốc cháy, Diệp Vân Linh đem cá đặt giữa đống lửa nướng.

Cô ngồi một bên canh lửa, thỉnh thoảng lại lật mặt cá lên.

Ba đứa trẻ đang bắt cá ở đằng kia, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ như chuông ngân, vang vọng khắp thung lũng.




Phía bên kia, sau khi Diệp Vân Linh và bọn trẻ ngã xuống, tổ tiết mục lập tức phát động một cuộc tìm kiếm cứu hộ.
Sau khi người ngã xuống, chương trình cũng không dừng phát sóng trực tiếp, hình ảnh bên phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh thay đổi thành tình huống cứu hộ của tổ tiết mục.


Vì suy nghĩ cho an toàn của mọi người nên yêu cầu những khách mời khác không tham gia tìm kiếm, mà vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ 'giải cứu thôn trưởng' còn đang dang dở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận