Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 263: Tiểu Nam Chính Đáng Thương


Phương Từ lắc đầu nói: "Con cũng không biết, nhưng dù sao cũng nhờ dì Vân, bọn con mới được cứu ra."

Lúc này Tưởng Đình Sâm không muốn nghe thấy nhất chính là tên của Diệp Vân Linh, cho dù anh ta biết cô đã cứu con trai mình, vẫn xem nhẹ lời của cậu bé, nói thắng: "Con cũng thật là, không ngoan ngoãn mà theo tổ tiết mục quay phim đi, còn trốn đi đâu. Chắc chắn là do con chạy lung tung nên bọn bắt cóc mới có cơ hội bắt con đi. Con có biết sau khi con bị bắt mẹ con đã lo lắng thế nào không, cả đêm qua mẹ không ngủ được."

Phương Từ hơi cúi đầu, trên mặt cũng không nhìn ra biểu cảm gì, nói: "Vâng, là do con không tốt.

Lần sau con sẽ chú ý."

Tưởng Đình Sâm xoa đầu Phương Từ: "Được rồi, cũng may là hữu kinh vô hiểm, lần sau nhớ để ý là được."

Lúc này Tưởng Đình Sâm mới nhìn thấy Lục Tử Hạo ngồi một bên, hỏi: "Mấy đứa cùng ở trong một phòng bệnh?"

Lục Tử Hạo gật đầu.

Tưởng Đình Sâm dắt tay Phương Từ định đi ra ngoài, nói: "Để cha đưa con đi lấy một phòng khách."

Vừa nãy mới tranh chấp với Lục Mặc và Diệp Vân Linh xong, Tưởng Đình Sâm cũng không muốn mỗi lần đến thăm con trai lại phải đụng mặt bọn họ.

Phương Từ lắc đầu: "Cha, con cảm thấy ở đây rất tốt."

Đối với sự phản bác của con trai, Tưởng Đình Sâm tỏ vẻ rất không hài lòng: "Phương Từ, con biết cha không thích những đứa trẻ không nghe lời mà."

Vốn Lục Tử Hạo còn cảm thấy kỳ lạ, sao sắc mặt của Phương Từ lại thay đổi sau khi cha anh ta đến.

Kết quả chỉ nghe vài câu, ngay cả một đứa bé như Lục Tử Hạo cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Phương Từ mới bị bắt cóc tối hôm qua, dấu tay trên mặt còn chưa mờ đi, vết thương trên lưng vẫn còn.
Nhưng Tưởng Đình Sâm từ khi bước vào đến giờ, không nói được mấy câu quan tâm, ngược lại còn phê bình nhiều hơn.


Dù giọng điệu không nặng nề, nhưng lời lẽ rõ ràng là chỉ trích.

Lục Tử Hạo từ trước đến nay đều không thích xen vào chuyện của người khác, huống chi đây là chuyện giữa hai cha con. Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết không nên nhúng tay vào chuyện gia đình người khác.

Bên kia Tưởng Đình Sâm dẫn theo Phương Từ đi đăng ký một phòng bệnh VIP mới.
Sau khi tiến vào phòng, Tưởng Đình Sâm liền kéo Phương Từ lại hỏi: "Cha thấy con và đứa con trai nhà họ Lục kia có vẻ khá thân thiết?"


Phương Từ trả lời: "Cũng được ạ."

"Sau này con bớt qua lại, chơi đùa với hai đứa trẻ nhà đó đi. Người phụ nữ Diệp Vân Linh kia rất độc ác, trẻ con do cô ta nuôi dạy ra chắc chắn cũng không tốt đẹp gì. Con là một đứa trẻ ngoan, đừng để chúng làm hư." Tưởng Đình Sâm rất không yên tâm, dặn dò con trai, lại nghĩ đến thái độ của Lục Mặc ở nhà hàng trước có, có chút tức giận: "Lục tổng cũng chẳng ra làm sao, bình thường nhìn cũng thông minh quyết đoán, không nghĩ tới lại bị phụ nữ xoay vòng vòng, sắc dục làm mờ con mắt."

Vừa quay đầu lại liền thấy Phương Từ đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm có chút kỳ quái.

Tưởng Đình Sâm nói: "Con nhìn cha làm gì? Lời cha vừa nói, con có nghe vào không đấy?"

"Con nghe rồi." Phương Từ uể oải đi về phía giường bệnh, vừa đi vừa nói: "Nhưng cha à, người vừa rồi cha chướng mắt lại mới cứu mạng con."
Tưởng Đình Sâm: "Đây là hai chuyện khác nhau, cô ta cứu con, cha tất nhiên sẽ hậu tạ, nhưng vẫn phải tránh xa cô ta ra."

Phương Từ lên giường nằm, giọng nói đều đều không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: "Vâng, con biết rồi."

Thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của con trai, cuối cùng Tưởng Đình Sâm cũng hài lòng, lại nói tiếp: "Cha cũng biết cô ta đã cứu con. Nhưng Diệp Vân Linh con người này làm việc quá lỗ mãng. Chỉ bởi vì cô ta nghi ngờ chuyện bắt cóc lần này có liên quan đến mẹ con, mà bắt nạt Vi Vi, ép cô ấy trước mặt mọi người ăn...."

Tưởng Đình Sâm còn muốn lên án hành vi phạm tội của Diệp Vân Linh trước mặt con trai, nhưng Phương Từ đã cắt ngang: "Cha, con hơi chóng mặt, muốn nghỉ ngơi."
Tưởng Đình Sâm gật đầu: "Được, vậy con nghỉ ngơi đi. Vừa đúng lúc cha cũng đang muốn quay về xem mẹ con thế nào."

Cũng không biết Vi Vi ra sao rồi.

Vừa bước ra đến cửa, Phương Từ không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: "Cha, lúc nãy cha đã hỏi bác sĩ về vết thương của con chưa? Có biết khi nào có thể xuất viện không?"

Tưởng Đình Sâm nói: "Không phải con bị tát hai cái vào mặt à? Cái này không cần hỏi cũng biết, lúc nào xuất viện chẳng được. Bất quá thể xác và tinh thần con vừa trải qua kinh hãi, nên tốt nhất con cứ nằm viện thêm hai ngày nữa để cha và mẹ yên tâm."
Bàn tay giấu dưới chăn của Phương Từ chạm vào vết thương đang đau đớn nóng rát phía sau lưng, trên mặt vẫn mỉm cười với Tưởng Đình Sâm: "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận