Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 391: Tổ Đạo Diễn Nham Hiểm


Chu Giác phát biểu: "Đúng thế, Phật Nhảy Tường của lão Mạnh cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn chứ, tổ đạo diễn các người tốt xấu gì cũng cho thêm một chút đi, làm người ai làm
thế."

Đáng tiếc cho dù bọn họ có nói thế nào đi nữa thì tổ đạo diễn cũng không thêm một
hào, dáng vẻ bủn xỉn keo kiệt kia làm Hứa Kim Thành nhịn không được phỉ nhổ: "Thảo nào Thư
Nhã nhà tôi bảo, phải cẩn thận với tổ đạo diễn, bình thường bọn họ đều không làm người."


"Vậy phải làm sao bây giờ, chút tiền này thì mua được cái gì chứ?"
Lục Mặc nãy giờ không nói gì, lấy từ trong túi ra mười mấy tờ$ , hỏi: "Có ai muốn vay tiền
không?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lục Mặc, hai mắt tỏa sáng, nói: "Lục tổng, tiền này anh lấy đâu ra vậy?"

Lục Mặc đáp: "Vân Linh lén nhét cho tôi."

Nhân viên công tác vội ngăn lại: "Không được tự dùng tiền riêng của mình."
Mạnh Khôn nói: "Trước đó các người không có quy định này."
Lục Mặc ngước mắt, thanh âm lạnh lùng lãnh đạm vang lên: "Số tiền này là kiếm được sau khi lên đảo." Ngụ ý đây không phải tiền riêng của anh trộm mang theo.

Nhân viên công tác tất nhiên cũng biết điều này, nhưng không thể để mấy ông bố
tiêu tiền của họ được, nếu không đoạn sau làm sao mà quay tiếp.

Đạo diễn Tần liên tục nhắc nhở anh ta qua tai nghe, nhất định không thể để bọn họ làm như vậy.
“Chúng tôi luôn tuân thủ theo quy tắc của trò chơi, nhưng các ông đã không nói ngay từ đầu, bây giờ cũng không thể bổ sung thêm được. Nếu không còn chơi thế nào được nữa?”

“Ba mươi$ để mua nguyên liệu Phật Nhảy Tường là chuyện không thể nào. Những yêu cầu quá mức khác chúng tôi cũng đều đáp ứng, bây giờ còn muốn chặn luôn cả những con
đường khác nữa sao?”

“Chắc anh cũng không hi vọng nhìn thấy cảnh nấu mì ăn liền tập thể tối nay đâu đúng không?”

Cuối cùng tổ đạo diễn bên kia không chống đỡ được nữa, chỉ có thể đồng ý với cách làm của Lục Mặc.
Mọi người thành công mượn tiền, mở rộng hạn mức mua sắm. Tất cả đều nở nụ cười chiến thắng.
Lần đầu tiên hợp tác chống lại tổ đạo diễn, bọn họ thắng.

Đạo diễn Tần vuốt mái tóc mỏng dính, thưa thớt của mình nói: “May mà tôi còn có chuẩn bị khác.”


Mục đích tổ đạo diễn bọn họ là muốn quay được cảnh các ông bố chật vật, túng quẫn. Nếu mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ thì chẳng còn gì thú vị nữa.

Không có khó khăn thì phải tạo ra khó khăn cho bọn họ.

Giữa các đảo đều có đường bộ thông nhau, từ đảo số 3 sang đảo số 2 chỉ mất 10 phút, ra chợ bán thức ăn lại mất thêm 10 phút nữa.

Nửa tiếng sau, năm ông bố tay xách giỏ tiến vào chợ mua bán thức ăn.


Chợ trên đảo Baja cũng giống như các khu chợ trong nước, chỉ khác mỗi chuyện giá cả ở đây tính bằng đô và các cô chú bán hàng đều là người nước ngoài.

Cũng may các ông bố đều nói tiếng Anh không tồi.
Chồng Thư Nhã, Hứa Kim Thành vốn là một thương nhân làm ăn buôn bán khắp nơi, nên có thể nói lưu loát tiếng Anh.

Chu Giác, chồng sắp cưới của Trương Thư Du là một phú nhị đại, gia đình anh ta có yêu cầu rất cao về phương diện giáo dục. Ngoài tiếng Anh ra thì Chu Giác còn nói được thêm hai ngoại ngữ nữa.


Tiếng Anh của Dương Minh Trạch và Mạnh Khôn tuy không giỏi bằng những người khác nhưng vẫn khá ổn, giao tiếp bình thường không thành vấn đề.

Còn Lục Mặc thì càng không phải nói, anh có thể nói chuyện phiếm thành thạo bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Các bác trai bác gái bán thức ăn trong chợ đều rất nhiệt tình, hễ thấy ai đi ngang qua sạp là đều ra sức mời chào.
Lúc đầu mọi người cũng không để ý gì, mãi đến lúc thanh toán trả tiền, nhìn thấy giá cả thì mới tá hoả.

Giá đồ ăn ở đây đắt gấp mấy lần giá đồ ăn bình thường.
Tuy các ông bố bình thường đều không xuống bếp nấu cơm, nhưng cũng chưa ngu ngốc đến mức thấy một cân thịt bò bán với giá 68$ mà không phản ứng lại.
Cái giá này ở trong nước đã là quá đắt chứ đừng nói là ở nước ngoài giá thịt và gia cầm thường rẻ hơn.
Mạnh Khôn không nhịn được cười nói: “Tổ tiết mục có cần phải ác đến thế không?”

Chu Giác: “Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao cư dân mạng hay nói tổ tiết mục không phải người rồi.”
Dương Minh Trạch nhìn số tiền ít ỏi đáng thương trong túi mình, cảm thán: “Nếu theo cái giá bọn họ đưa ra thì với số tiền này của chúng ta cũng không mua được bao nhiêu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận