Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 311: Sư Phụ


Lữ Vệ Đông nói: "Vậy tôi sẽ dạy cô mấy cái cơ bản trước. Tôi đánh mẫu một lần, cô nhìn rồi làm theo."

Diệp Vân Linh khiêm tốn gật đầu.

Lữ Vệ Đông đầu tiên là thực hiện một cú đá sườn thường thấy trong phim, sau đó nói: "Đối với động tác này, đừng nâng chân lên quá cao."

Động tác này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đá cao thì dễ ngã, đá thấp thì nhìn động tác không đẹp.
Hành động này tuy không dễ nhưng lại là động tác phổ biến nhất lúc quay cảnh đánh nhau trong phim.

Có lẽ động tác đầu tiên là đã làm khó cô bé này rồi.

Nhìn thái độ của cô cũng khá tốt, chịu khó học hỏi. Lữ Vệ Đông đối với kiểu người trẻ tuổi, khiêm tốn hiếu học thế này vẫn rất quý mến, thầm nghĩ nếu tí nữa cô học không được thì mình sẽ kiên nhẫn chỉ dạy một chút.

Kết quả liền nhìn thấy Diệp Vân Linh bắt chước động tác này rất dễ dàng, thậm chí lúc đá chân ra còn gọn gàng dứt khoát hơn cả ông ta, không dừng lại một chút nào.

Lữ Vệ Đông hỏi: "Trước kia cô có cơ sở về vũ đạo rồi à?"
Diệp Vân Linh lắc đầu.

Vui sướng trên mặt Lữ Vệ Đông có thể nhìn thấy bằng mắt thường, xem ra đây là một hạt giống tốt có thiên phú.

Bất kỳ ai nhìn thấy người vừa có tài lại còn khiêm tốn hiếu học cũng sẽ rất vui vẻ.

Lập tức lại thực hiện hai bộ động tác, Diệp Vân Linh cũng sao chép lại i hệt, hơn nữa còn thực hiện rất xuất sắc.

Một giờ sau.
Phí Đức Lượng nghĩ chắc Lữ Vệ Đông cũng dạy sắp xong rồi, muốn đi sang xem tình hình thế nào.


Lúc đến chỗ dạy học, lại thấy Lữ Vệ Đông đứng một bên đánh quyền, còn Diệp Vân Linh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, trông giống hệt huấn luyện viên đang kiểm tra học sinh.
Phí Đức Lượng suy nghĩ, sao cứ cảm giác có gì không đúng lắm?

Ơ, hai người này hoán đổi thân phận với nhau?

"Sư phụ, chiêu vừa rồi của học trò thế nào ạ?"

Hai tiếng "Sư phụ" kia của Lữ Vệ Đông suýt nữa làm Phí Đức Lượng ngất đi, hai chân lảo đảo, may mắn bám được vào giá đạo cụ, nhưng lại làm đống đạo cụ trên đó đổ thành một đống.
Hai người Diệp Vân Linh và Lữ Vệ Đông nghe thấy tiếng động, vội chạy lại đỡ người dậy.

Lữ Vệ Đông thẳng thừng cười cợt: "Lão Phí, có phải già quá rồi chân đi không nổi nữa không?"

Phí Đức Lượng tức giận trừng mắt lườm ông ta rồi nói: "Còn không phải do bị ông doạ à?

Trước đó Lữ Vệ Đông coi thường Diệp Vân Linh thế nào Phí Đức Lượng còn nhớ rất rõ, bây giờ mới chỉ hơn một tiếng, đã gọi người ta là sư phụ?

Mấu chốt là gọi thì gọi, nhưng khuôn mặt già nua 50 tuổi kia còn bày ra biểu cảm cầu khen ngợi là thế nào? Nhìn mà muốn ói.

Sau khi đứng thẳng người dậy, Phí Đức Lượng hỏi: "Hai người là thế nào đây? Có phải giờ vờ để trêu tôi không?"

Nhắc tới cái này Lữ Vệ Đông liền phấn khởi, kéo tay Phí Đức Lượng lại giới thiệu: "Để tôi chính thức giới thiệu với ông một chút, đây là sư phụ của tôi."

Lữ Vệ Đông cảm thấy thành tựu lớn nhất của mình trong năm nay chính là gặp được Diệp Vân Linh.

Vốn là định hướng dẫn cô, không ngờ lần nào Diệp Vân Linh cũng thực hiện rất xuất sắc, lúc đầu còn tưởng là do khả năng bắt chước của cô tốt.
Sau đó Lữ Vệ Đông lại thực hiện một số động tác khó hơn, Diệp Vân Linh đều làm được hết, lúc này ông ta đã bắt đầu nghi ngờ có phải cô từng luyện võ hay không.
Diệp Vân Linh cũng thừa nhận.

Lữ Vệ Đông lập tức nổi lên hứng thú, muốn đánh thử với Diệp Vân Linh mấy chiêu. Mấy năm nay ông ta làm chỉ đạo võ thuật trong đoàn làm phim, rất ít khi có cơ hội gặp được diễn viên biết võ, đặc biệt là nữ diễn viên.

Vốn nghĩ chỉ so mấy chiêu cho đỡ ghiền.


Kết quả Lữ Vệ Đông bị Diệp Vân Linh đánh cho phải lùi ra sau, tốt xấu gì trước đây ông ta cũng từng là huấn luyện viên võ thuật giành được nhiều giải thưởng, vậy mà còn không trụ được 5 chiêu đã bại trận.

Lần này đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu thắng của Lữ Vệ Đông, lại đấu thêm mấy hiệp nữa nhưng cũng đều thua.
Lữ Vệ Đông nảy ra ý định táo bạo, muốn bái sư Diệp Vân Linh học võ.

"Thầy Lữ, sau này ông đừng gọi tôi là sư phụ nữa." Diệp Vân Linh đối với chuyện học võ này cũng không để ý lắm, cô đồng ý dạy.

Chỉ là cái danh hiệu "Sư phụ" này cô không thể chấp nhận được.
Không phải cô xấu hổ, ngại ngùng mà đơn giản là vì nghe một ông già hơn 50 tuổi gọi là sư phụ, cảm giác như mình bị già đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận