Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 426: Lục Tổng Mặc Đồ Màu Hồng


Hai tay trái phải lấy ra mỗi bên một chiếc váy xinh đẹp, nói: "Cô bé, trong cửa hàng còn có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa, bé có muốn mua một cái không?"

Lục Ngữ Nịnh quay sang nhìn Diệp Vân Linh rồi hỏi: "Mẹ ơi, có được không ạ?"

Làm sao Diệp Vân Linh có thể từ chối nổi yêu câu của con gái chứ, liền đồng ý ngay.

Lục Ngữ Nịnh chọn một chiếc váy màu hồng có in đầy hoa văn phía trên, nhìn thấy bên cạnh cũng có một chiếc giống như vậy, chẳng qua là của người lớn, cô bé nhìn Diệp Vân Linh rồi hỏi:

"Mẹ ơi, chúng ta mặc giống nhau được không?"

Bản thân Diệp Vân Linh không thích mặc váy lắm, đây là thói quen từ trước kia để lại, mặc váy không tiện đánh đấm.


Nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ mong đợi của cô nhóc, Diệp Vân Linh không có lý do gì để không đồng ý.

Bà chủ cửa hàng nhân cơ hội tiến lên một bước nói: "Đa số các mẫu trong cửa hàng chúng tôi đều có kiểu dáng cho cả gia đình, cả bố và anh trai cũng có luôn, cả nhà có muốn đổi giống nhau không?"

"Đổi" -Lục Ngữ Nịnh nhìn Lục Mặc và Lục Tử Hạo rồi nói: "Cả nhà phải chỉnh tề giống nhau."

Diệp Vân Linh liếc nhìn bộ váy của hai mẹ con, váy hồng nhạt, kiểu dáng giống nhau thì tức là
cũng màu hồng, cô không thể tưởng tượng nổi việc để cho Lục Tử Hạo và Lục Mặc thay quần áo màu hồng.

Nhất là Lục Mặc, quần áo của anh lấy màu xám, đen và trắng làm tông màu chủ đạo, từ trước tới nay chưa từng thấy anh mặc quần áo màu sắc rực rỡ bao giờ, nhất định anh sẽ không mặc quần áo màu này.
Diệp Vân Linh giải vây thay anh: "Ba con chắc chắn không quen mặc quần áo kiểu này đâu, con đừng làm khó ba."
Lục Mặc: "Được.”

Diệp Vân Linh: ".…..”
Lục tổng, xin hỏi có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh có thấy rõ không? Đây là màu hồng đấy.

Lục Mặc vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Lấy cho tôi hai bộ."
Bà chủ cửa hàng vui vẻ, hớn hở đáp: "Có ngay."

Làm ăn bao nhiêu năm, bà chủ chỉ cần nhìn thoáng qua dáng người là biết đối phương mặc vừa cỡ nào mà không cần hỏi.
Một lúc sau, mang ra cho mọi người mỗi người một bộ.

Lục Ngữ Nịnh và Diệp Vân Linh đều cầm váy hai dây màu hồng đi vào thay quần áo.


Cửa hàng chỉ có hai phòng thay đồ, vậy nên Lục Mặc và Lục Tử Hạo phải chờ một lúc.

Một lát sau, hai mẹ con lần lượt đi ra.
Váy này là váy hai dây có thắt ngang eo, phần trên ôm sát, phần dưới tà váy phiêu dật.

Lúc bước đi nhìn rất uyển chuyển, linh động.

Lục Ngữ Nịnh nhìn váy của mình, cảm thấy rất mê mẩn, cô bé rất thích, đứng ở đó xoay mấy vòng rồi liên tục hỏi Lục Tử Hạo có đẹp không.
Lúc Lục Mặc nhìn thấy Diệp Vân Linh mặc váy đi ra, anh liền hối hận rồi.

Váy hai dây, lộ ra cần cổ thon dài, trắng mịn, đường xương quai xanh quyến rũ, vòng eo mảnh mai.
Lục Mặc nhìn trái nhìn phải, thấy trong cửa hàng có quần áo chống nắng, cũng không thèm để ý đến kiểu dáng, vội cầm lấy một cái khoác lên người Diệp Vân Linh.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại lấy thêm một cái mũ lớn đội lên đầu cô.

Diệp Vân Linh vừa định khoe dáng, thì cứ như vậy bị cắt ngang.
Lúc Lục Mặc nhìn thấy Diệp Vân Linh mặc váy đi ra, anh liền hối hận rồi.

Váy hai dây, lộ ra cần cổ thon dài, trắng mịn, đường xương quai xanh quyến rũ, vòng eo mảnh mai.
Lục Mặc nhìn trái nhìn phải, thấy trong cửa hàng có quần áo chống nắng, cũng không thèm để ý đến kiểu dáng, vội cầm lấy một cái khoác lên người Diệp Vân Linh.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại lấy thêm một cái mũ lớn đội lên đầu cô.

Diệp Vân Linh vừa định khoe dáng, thì cứ như vậy bị cắt ngang.


Diệp Vân Linh nhìn bản thân bị quấn chặt như cái đòn bánh tét, hỏi: "Đây là làm cái gì vậy?"

Lục Mặc nói: "Bên ngoài trời nắng lắm, nhất định phải chống nắng thật cẩn thận."

Lục Ngữ Nịnh nhìn hai cánh tay trần của mình, ngước mắt lên hỏi: "Ba, còn con thì sao?"

Lục Mặc nói: "Con bảo bà chủ tìm cho con một bộ."

Nói xong, liền kéo Lục Tử Hạo vào phòng thay đồ.

Lục Ngữ Nịnh: "..........."

[Lục Ngữ Nịnh: Ba, con không còn là cục cưng của ba nữa rồi sao?]

[Cuối cùng, chỉ có Lục Ngữ Nịnh bé nhỏ của chúng ta là người gánh chịu tất cả nước mắt.]

[Lục tổng ăn dấm rõ ràng quá rồi đấy, tên đàn ông ghen tuông này không phải chỉ lo vợ mình bị
người khác nhìn thôi sao?]

[Bắt đầu chờ mong.]

Một lúc sau, Lục Tử Hạo và Lục Mặc cũng đi ra.
Kiểu của nam là áo sơ mi rộng phía trên và quần lửng đến đầu gối phía dưới.

Lục Tử Hạo có giá trị nhan sắc cao, cậu bé mặc quần áo kiểu này lộ ra vẻ đáng yêu hơn nhiều.
Lúc Lục Mặc đi ra, trong mắt anh vẫn còn một tia bối rối.

Đường cong cơ bắp trên hai cánh tay không còn bị áo vest che đi, hormone nam tính càng
thêm rõ ràng.

Đôi chân thon dài thẳng tắp bình thường luôn được giấu dưới lớp quần tây giờ đã lộ ra một nửa
trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận