Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 262: Chia Sẻ


Trong bệnh viện.

Lục Ngữ Nịnh vẫn còn đang ngủ, sau một đêm cảm xúc của cô bé cũng đã ổn định hơn nhiều. Hơn nữa còn có thím Vương ở bên cạnh nên giấc ngủ cũng khá yên bình.

Lục Tử Hạo và Phương Từ trải qua một chuyến kinh tâm động phách như vậy, thật ra đêm qua cũng chỉ ngủ được vài tiếng, sau đó không ngủ thêm được nữa.

Lục Tử Hạo ngồi dựa vào gối đầu giường, tay cầm một khối Rubik 3x3, chán nản tự chơi.

Một lúc sau lại lấy từ dưới gối ra một khối Rubik 3x3 khác ra hiệu cho Phương Từ cầm lấy.

Hai người đều sợ làm ồn đến Lục Ngữ Nịnh nên đều ăn ý đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Toàn bộ tầng này đều là phòng bệnh VVIP, diện tích mỗi phòng rất lớn, ngoại trừ phòng ngủ thì bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ, thậm chí còn có cả phòng làm việc.

Hai cậu bé đều ngồi dưới đất, trước mặt có một cái bàn trà, Phương Từ cầm hai tấm đệm lót tới để cả hai ngồi lên.

Lục Tử Hạo đặt đồng hồ đếm ngược bên cạnh.
Lục Tử Hạo nhướng mày nhìn về phía Phương Từ hỏi: "Anh biết chơi Rubik 3x3 không?"
Phương Từ: "Biết một chút."

Lục Tử Hạo: "Tôi chơi khá tốt. Tôi cho anh đi trước năm giây, nếu không lại giống như tôi bắt nạt anh."
Phương Từ nhấp môi mỉm cười nói: "Được."

Lục Tử Hạo từ nhỏ đã có hứng thú với những thứ mới mẻ, cũng rất thích các loại trò chơi có thể vận dụng trí tưởng tượng không gian, Rubik là một trong số những trò cậu bé thường chơi.

Từ trước đến nay, đừng nói là các bạn nhỏ cùng tuổi, mà trong nhóm nhi đồng, cũng chưa từng có ai có thể thắng nổi cậu bé. Về phần nhóm thiếu niên thì chưa thử thi đấu qua.

Lục Tử Hạo cho rằng Phương Từ nói biết một chút, là chỉ biết các nguyên tắc cơ bản nên nhường đối phương 5 giây. Kết quả Phương Từ chỉ mất 5,21 giây để hoàn thành.

Thậm chí Lục Tử Hạo còn chưa kịp thu hồi biểu cảm trên khuôn mặt thì trò chơi đã kết thúc.

Lục Tử Hạo nhìn khối Rubik trong tay đối phương, lại nhìn khối Rubik trong tay mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Phương Từ đại khái là cũng đã nhận ra mình quên che giấu thực lực, nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Lục Tử Hạo, có chút xấu hổ nói: "Ngại quá, anh quên làm chậm một chút."

Cũng vì hôm qua hai cậu bé vừa mới cùng vào sinh ra tử, nếu không thì Phương Từ cũng đã không thả lỏng bản thân, tuỳ tiện thể hiện như vậy.

Phương Từ cho rằng Lục Tử Hạo muốn tức giận, không ngờ đối phương lại rất hứng thú hỏi: "Anh cũng hay chơi Rubik à?"


Phương Từ gật đầu: "Anh cũng chơi một chút."

Lục Tử Hạo phồng miệng, có chút không vui: "Anh thế này sao có thể gọi là chơi một chút, rõ ràng là chơi rất giỏi mà. Ba tôi đã từng nói, khiêm tốn quá mức chính là dối trá."

Phương Từ lúc này mới khẳng định: "Ừ, anh biết chơi, anh chơi cũng khá tốt."

Lục Tử Hạo lại hỏi tiếp: "Vậy còn Rubik 6x6, 9x9 thì sao?"


Phương Từ trả lời: "Anh cũng từng chơi qua cả rồi. Thỉnh thoảng cũng chơi một số loại Rubik bất quy tắc như hình tam giác nữa. Về cơ bản, hầu như anh đã đều chơi qua. À đúng rồi, anh còn có một khối Rubik kim cương bản Jack, phiên bản giới hạn của công ty Rubik's Cube sản xuất."
Lục Tử Hạo đầy ngạc nhiên: "Anh thật sự mua được khối Rubik đó, bản đó tôi không mua được."

Nói xong lại thở dài một hơi, có tiền cũng không phải là có tất cả, đồ chơi phiên bản giới hạn chưa chắc đã mua được.

Hai cậu bé bắt đầu trò chuyện sâu hơn. Lục Tử Hạo ngạc nhiên phát hiện ra Phương Từ kỳ thật cũng không giống như những gì hay thể hiện bề ngoài, Phương Từ hiểu biết rất nhiều, cả hai cũng có nhiều sở thích giống nhau.


Lục Tử Hạo có chút kinh ngạc: "Anh cũng biết nhiều thật đấy, vậy tại sao lúc ghi hình anh luôn không nói gì thế. Lúc nào cũng thích giả vờ làm người lớn, nhìn khó chịu lắm."

Phương Từ cười nói: "Thích giả vờ làm người lớn không phải là em à? Lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt không vui."

Hai đứa trẻ nhìn nhau cười, đang định trêu chọc đùa nghịch thì lúc này lại có người gõ cửa đi vào, người mở cửa là Tưởng Đình Sâm.

Lúc nhìn thấy là ai tới, nụ cười trên mặt Phương Từ chợt tắt, lại khôi phục biểu cảm trở lại làm một cậu em trai hiểu chuyện lễ phép.


"Cha, sao cha lại tới đây?" Phương Từ dịu dàng, ngoan ngoãn hỏi.

"Con còn hỏi sao cha lại tới đây, con xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không báo tin cho cha, làm cha lo lắng chết đi được." Tưởng Đình Sâm tiến lên kiểm tra Phương Từ, sau khi thấy hình như không có vấn đề gì mới hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sao lại có người muốn bắt cóc con?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận