Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 68:: Tiêu Tiền Của Người Khác Mua Quà Thật Tốt


Chú Đức: "Có cần tôi sắp xếp tài xế tới đón ngài không?"
Lục Mặc xách theo vali hành lý đứng giữa sân bay nói: "Không cần đâu. Tử Hạo và Ngữ Nịnh đâu? Sao tôi không gọi được điện thoại cho bọn trẻ?"
Chú Đức: "À, hai anh em họ đang đi dạo phố với phu nhân, chắc là điện thoại dễ ở chỗ A Võ. Có cần bảo A Võ tiên hệ lại ngài không?"
Lục Mặc truyền đến thanh âm kinh ngạc: "Chú nói bọn nó đi dạo phố với ai cơ?"

Thấy Lục Mặc biết tin cũng đồng dạng khiếp sợ, chú Đức cảm thấy rất mỹ mãn, lại khẳng định lại một lần nữa: "Là tiểu thư và thiếu gia cùng phu nhân đi dạo phố, đi trung tâm thương mại Liên Hoa."

Lục Mặc đang đứng chờ ở sân bay, lông mài hơi nhăn lại. Nếu không phải chú Đức đã làm việc ở nhà bọn họ nhiều năm, Lục Mặc đã hoài nghi đối phương có phải đang đánh lừa mình hay không.

Trời sắp nổi bão rồi ư?

Trong trung tâm thương mại Liên Hoa

Diệp Vân Linh đang trong một tiệm thời trang trẻ em, giúp đỡ Lục Ngữ Nịnh chọn từng bộ quần áo: "Bộ này đẹp, cái kia cũng xinh..."

Sau đó bọn họ lại đi dạo thêm không ít cửa hàng, có cửa hàng thời trang trẻ em, cũng có cửa hàng thời trang người lớn.

Mỗi lần vào tiệm nào, Lục Ngữ Nịnh và Diệp Vân Linh đều hưng phấn mà chọn chọn chọn, Lục Tử Hạo vào cửa trước hết là tìm một chỗ để ngồi, sau đó lấy ipad ra chơi cờ.
Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua, nói: "Đều đẹp cả."

Lời nói tràn đầy vẻ có lệ.
Lục Ngữ Nịnh nhìn quần áo Diệp Vân Linh chọn, lắc lắc đầu nói: "Cháu thích mấy bộ kia hơn."

Gu thẩm mỹ hai người họ vẫn khác nhau rất xa, cuối cùng cả hai cùng cầm quần áo đến trước mặt Lục Tử Hạo, hỏi: "Nhóc/anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?"
Lục Tử Hạo nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Có thể mua cả đi."

Cuối cùng là mua tất cả quần áo đã chọn, thế giới của người có tiền có gì mà phải lựa chọn, mua hết.
Diệp Vân Linh lúc đầu còn nghĩ dẫn cô nhóc qua loa dạo phố mua sắm một chút, kết quả đi dạo cả một buổi trưa.

Lúc ra khỏi cửa hai tay trống không, lúc về nhà ai nấy đều xách đầy đồ, Lục Tử Hạo tất nhiên cũng không thoát khỏi cảnh xách đồ cho hai mẹ con.
Lúc hai mẹ con hỏi ý kiến Lục Tử Hạo, câu trả lời của cậu bé vĩnh viễn luôn là: "Đẹp", "Đều đẹp."

Dáng vẻ này đúng là đại diện tiêu biểu của hình tượng thẳng nam đi mua sắm cùng phái nữ.
Sau khi về tới nhà Diệp Vân Linh mệt mỏi, nằm liệt ra ghế sofa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, chú Đức lại hỏi: "Phu nhân, tối nay phu nhân có ý định muốn ăn món nào không?"


Diệp Vân Linh thấy giờ đã là 5 giờ, nói: "Không cần chuẩn bị đâu, tí nữa tôi còn có việc phải ra ngoài."
Chú Đức đáp: "Được. Vậy để tôi dặn A Văn cho xe chờ sẵn ở cửa."


Diệp Vân Linh nhớ tới cái gì đó, chống thân thể ngồi dậy, cầm một túi màu trắng ra: "Chú Đức, tôi mua cho chú cái ipad mới. Tôi thấy cái kia của chú đã cũ rồi, xem gì cũng chậm."
Chú Đức sửng sốt, trên khuôn mặt từ xưa tới nay luôn mang vẻ nho nhã trong nháy mắt dại ra, đại khái là không nghĩ tới Diệp Vân Linh sẽ mua đồ cho ông ấy.
Diệp Vân Linh thấy biểu tình kia, còn tưởng rằng chú ấy kinh ngạc vì trộm xem chương trình bị cô phát hiện, cười nói: "Chú nghĩ là chú giấu kỹ lắm à, tôi hôm trước nhìn thấy rồi. Bất quá tốc độ cái ipad kia có vẻ hơi chậm, chắc là do cũ quá rồi. Cái này là bản mới nhất, đảm bảo chú sau này xem chương trình tốc độ mạng siêu mượt."
Chú Đức khoé miệng giơ lên, cười trả lời: "Cảm ơn phu nhân."


Diệp Vân Linh tiếp tục nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Ôi, tiêu tiền của người khác mua quà tặng, tâm trạng thật là tốt.
Mãi cho tới khi Diệp Vân Linh ngồi xe rời đi, chú Đức mới nhớ ra hình như ông ấy quên báo cho phu nhân chuyện tối nay tiên sinh về nhà.
Diệp gia.
Từ lúc Phương Từ xuống máy bay thì bị cảm mạo phát sốt, sau khi bác sĩ kiểm tra nói là bị nhiễm lạnh dẫn tới cảm cúm.
Uống thuốc xong cậu bé nằm trên giường, Diệp Vi Vi dịch dịch chăn cho Phương Từ, thanh âm ôn nhu nói: "Uống thuốc xong ngủ một giấc đi, ngủ dậy con sẽ không khó chịu nữa."
Phương Từ gật đầu, rất nhanh nặng nề trầm vào giấc ngủ.
Diệp Vi Vi xuống lầu, mẹ Diệp và cha Diệp đều đang chờ ở phòng khách.


Mẹ Diệp-Hà Hồng Hoa thấy con gái đi xuống, hỏi: "Tiểu Từ ngủ rồi à?"


Diệp Vi Vi gật đầu trả lời: "Vâng."


Hà Hồng Hoa thở dài một hơi nói: "Thân thể thằng bé này cũng hơi yếu ớt rồi đấy, hay sinh bệnh, trời nóng như vậy, đang êm đẹp mà cũng cảm mạo cho được."


Diệp Vi Vi ngăn lại: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận