Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 336: Diệp Xương Thịnh Bị Chủ Nợ Tới Nhà

Diệp Xương Thịnh miễn cưỡng ngồi dậy mặc quần áo, vừa mới mở cửa đã thấy một dì giúp việc đang giơ tay lên cao định gõ cửa.

"Ông chủ, ông mau ra xem, ngoài cửa có rất nhiều người tới."

Diệp Xương Thịnh trên mặt mang theo vài phần không vui nói: "Ai, ai mà đáng giá cho cô hô to gọi nhỏ như vậy."


Vừa mới đi xuống liền nghe thấy tiếng có người đang dùng sức phá cửa, còn có tiếng la hét, chửi bới ầm ĩ bên ngoài.
"Này, các ngươi làm gì thế? Có còn pháp luật nữa hay không?” Diệp Xương Thịnh vội vã chạy tới, lại nhìn thấy có người đang cầm một cục đá muốn đập vỡ kính.

Theo tiếng ’bang' vang lên, kính vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi tứ tung trên mặt đất.


"Trả tiền, trả tiền, trả tiền đây......"
"Diệp Xương Thịnh, ông đừng tưởng ông trốn đi là được, mau ra đây cho tôi, trả tiền lại đây."
"Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, ông mau cút ra đây."

Nhìn ra bên ngoài có ít nhất năm sáu người, có người lấy đá đập kính, một số người đập phá lung tung, thậm chí còn có người cầm bút viết lên đồ vật.

Diệp Xương Thịnh vừa sợ hãi lại vừa tức giận, vội gọi điện thoại cho ban quản lý khu nhà, nổi giận mắng: “Công ty quản lý các người làm ăn cái kiểu gì thế? Ai đến cũng cho vào trong cả à? Mau cho người tới xử lý đi, cửa nhà tôi bị người ta vây kín rồi.”

Hà Xuân Hoa nghe được động tĩnh xuống lầu, nhìn cửa kính kia bị đập vỡ thành thành bảy tám mảnh, đau lòng chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, các người muốn giết người đấy à? Các người đây gọi là thổ phỉ, đây là phạm pháp.”


Hà Xuân Hoa ở trong phòng khách chửi bới thế nào thì cũng không dám chạy ra ngoài mắng, ngược lại ồn ào làm cho Diệp Xương Thịnh đau cả đầu, nhịn không được quát lớn: “Đủ rồi, đừng gào nữa.”

Hà Xuân Hoa đầu tiên là hoảng sợ, sau đó phẫn nộ nói: “Ông dám mắng tôi?”


Diệp Xương Thịnh: “Tôi không mắng bà, nhưng bà thật sự quá ồn ào……”

Còn chưa đợi ông ta nói hết câu, Hà Xuân Hoa đã tức giận xông lên phía trước, dùng hai tay đánh lên người Diệp Xương Thịnh, một bên đánh một bên mắng: “Ông là cái đồ không có lương tâm, chuyện còn không phải do ông gây ra. Nếu không phải ông nợ nần bên ngoài nhiều như vậy thì đám người này sao có thể chạy đến cửa làm loạn, bây giờ ông còn dám to tiếng với tôi……”


Diệp Xương Thịnh lúc đầu còn muốn giải thích một chút nhưng thấy Hà Xuân Hoa giống như con mụ điên cứ gào ầm lên, trên mặt với cổ còn bị cào mấy vết, vội nắm hai tay bà ta lại, tức giận nói: “Đủ rồi, bà còn không nhìn xem tình huống hiện tại như thế nào rồi, bà có thể đừng gây rắc rối nữa được không.”

Hà Xuân Hoa vốn còn muốn làm loạn, kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mắt Diệp Xương Thịnh đỏ ngầu, cũng có chút sợ hãi, rất ít khi nhìn thấy ông ta có vẻ mặt này.


Mím chặt môi đứng sang một bên không dám hó hé gì nữa, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.

Trong lúc bọn họ đang cãi nhau thì người bên ban quản lý khu nhà đã tới, mấy nhân viên bảo vệ tay cầm côn điện nhanh chóng phối hợp đem người đuổi ra ngoài.


Sau khi chắc chắn người đã đi cả rồi, Diệp Xương Thịnh mới dám rón rén đi ra mở cửa, vừa đặt tay lên cửa, lại lùi bước hai bước.

Sau đó kéo một người giúp việc qua, ra lệnh: "Đi mở cửa đi.”


Người giúp việc ngàn lần không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiến lên mở cửa.

Chân mới bước ra ngoài một bước đã suýt chút nữa trượt chân.


Cúi đầu vừa nhìn thì thấy một mảnh máu đỏ sẫm trên mặt đất, nhìn như máu chó đen.



Diệp Xương Thịnh đứng ở phía sau cũng nhìn thấy, trên mặt lộ ra không vui: "Mấy người này cũng thật quá đáng, còn xối máu chó, coi tôi là cái gì thế?"

Lại phân phó người giúp việc khác vào nhà lấy đồ ra, đem trải trước cửa để đi tạm.

Người giúp việc tìm được một ít bìa cứng trải lên.


Diệp Xương Thịnh cùng với Hà Xuân Hoa lần lượt bước ra khỏi biệt thự, sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Hà Xuân Hoa suýt nữa máu dồn lên não ngất xỉu.

Cánh cửa bằng đồng đồng giá trị hơn ba vạn bị xối đầy máu chó, hai bên tường còn bị phun sơn dòng chữ 'Trả nợ đi."
Cửa kính bị đập vỡ tan tành.

Hà Xuân Hoa đau lòng muốn hỏng rồi. Căn biệt thự này mua lúc bọn họ mới phất lên, bà ta yêu tất cả mọi thứ trong căn nhà này. Giá cả cũng không rẻ rúng gì, bây giờ còn bị huỷ hoại thành như vậy. Nếu mà để mấy người chị em bạn dì của bà ta chứng kiến thì không biết giấu mặt vào đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận