Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 395: Lấy Tên Của Em, Lấy Họ Của Anh


"Anh đối với em không phải là nhất kiến chung tình, mà là tái kiến khuynh tâm ( không phải yêu
từ lần đầu gặp, mà là sau này mới động lòng). Mười mấy năm trước chúng ta không gặp nhau,
nhưng cả quãng đời còn lại anh muốn được nắm tay em đi khắp mọi nơi, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, tối xem sao trời. Anh cũng muốn được chụp ảnh đáng yêu, muốn làm những chuyện trẻ con ngớ ngẩn với em. Anh đã từng đi qua bốn bể, đã từng nhìn thấy biển rộng, cũng đã thấy cả bầu trời đầy sao, nhưng chỉ có em mới là điểm đến cuối cùng, là nơi anh ở, là chốn anh về. Tình yêu của chúng ta có thể sẽ có những khó khăn, trắc trở nhưng anh tin đến cuối cùng nó sẽ cập bến an toàn."

Hình ảnh trên màn hình, kèm theo lời bình trâm thấp gợi cảm, còn có âm nhạc lãng mạn do dàn
nhạc bên cạnh diễn tấu càng tăng thêm không khí ngọt ngào.

[Hu hu hu hu hôm nay lại là một ngày tôi vì tình yêu của người khác mà rơi lệ.]

[Lục tổng lãng mạn thật đấy, ngọt chết mất thôi.]
[Cắn đường, cắn đường chị em ơi, đường của couple thật đúng là ngọt ghê.]
Lúc này, đoạn phim trên màn hình lớn cũng đã chiếu xong, Lục Mặc không biết xuất hiện từ lúc nào, ôm đàn violon trên vai, kéo violon.
Áo sơ mi trắng lót phía trong, bộ vest màu đen ôm sát tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.
Vai rộng, eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp.
Cổ của anh rất cao, cho dù đã cài đến tận cúc áo sơ mi trên cùng nhưng vẫn có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm hơi nhô ra.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc, ánh đèn chiếu vào người làm ngũ quan lạnh lùng trên khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Mỗi lần anh giơ tay lên là có thể nhìn thấy vòng cung mạnh mẽ giữa hai cánh tay.
Giai điệu xúc động lòng người phát ra từ những đầu ngón tay.
Mãn thế phồn hoa, nhân gian ưu nhã.

Cảnh tượng này khiến cho Diệp Vân Linh sững sờ, Lục Mặc lúc này thật sự trông rất đẹp trai.

Cho dù anh đứng ở nơi đó, không nói năng gì thì vẫn có thể hạ gục người khác.
Diệp Vân Linh không biết là, trong lúc cô đang ngây người thì trong phòng phát sóng trực tiếp, một đám người đã hóa thành sói đói, muốn cướp chồng của cô.
[ A a a a a a a a a chồng ơi chồng lại thả thính em rồi.]
[Giá treo đồ tây trang, gương mặt và dáng người Lục tổng thực sự rất hợp mặc vest.]

[Hức, rõ ràng tôi biết rõ Lục tổng là của Diệp tỷ, nhưng chết tiệt, tôi vẫn muốn làm tiểu tam hu hu hu hu.]
[Anh ấy đang nhìn tôi kìa, có phải anh ấy thích tôi rồi khônggggggggggggggg?]
[Lầu trên, rõ ràng anh ấy đang nhìn tôi mà, chết tôi rồi, làm sao bây giờ, a a a a a a a a.]

[Các chị em tỉnh lại đi, trước đó không phải mới cắn đường couple khen ngọt sao? Bây giờ sao lại làm phản tập thể rồi hả? Lục tổng là của Diệp tỷ mà.]

[Cho tui làm phản một phút thôi. Xong rồi, tôi không thoát ra được rồi. Sao trên đời này lại có người hợp gu thẩm mỹ của tôi thế hả zời?]
Trước khi Lục Mặc xuất hiện, mọi người đều đang cắn đường couple của anh và Diệp Vân Linh. Kết quả Lục Mặc vừa xuất hiện một cái, hơn một nửa số fan couple đồng loạt phát điên.
Khúc nhạc kết thúc, hình ảnh trên màn hình lớn cũng đã chiếu xong.

Lục Mặc giao lại đàn violon cho nhân viên công tác, nhận lấy micro từ trong tay bọn họ, bước từng bước về phía Diệp Vân Linh, nói: “Diệp Vân Linh, trước khi gặp được em, anh chưa bao giờ biết mình muốn ở bên kiểu người như thế nào cả đời. Là em đã giúp anh có câu trả lời. Quãng đời còn lại, em có nguyện cùng anh nhìn ngắm phồn hoa thế gian không? Lấy tên của em, lấy họ của anh, đặt tên cho con của chúng ta sau này. Từ nay về sau, hai ta chỉ có tử biệt, không có sinh ly.”

Cuối cùng, anh nhận lấy bó hoa hồng từ tay Lục Tử Hạo, đưa tới trước mặt Diệp Vân Linh.
Khi nói ra những lời này, biểu cảm của Lục Mặc có chút căng thẳng khó nhận ra, ngay cả trong ánh mắt cũng có vẻ bất an.
Nhưng vào thời điểm lãng mạn thế này, điều Diệp Vân Linh nghĩ đến lại là: Lục Mặc có phải hợp tác quá mức với yêu cầu của tổ tiết mục rồi không? Có cần phải ra sức biểu diễn đến thế không? Nếu không phải biết rõ mối quan hệ giữa hai người là như thế nào thì thiếu chút nữa cô cũng đã tin rồi.
Nhưng mà hình như vừa nãy Lục Mặc nói cái gì mà ‘trước khi gặp được em anh chưa bao giờ biết mình muốn ở bên kiểu người như thế nào cả đời’?
Bạn cần đăng nhập để bình luận