Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 78: Nhớ Phải Đóng Cả Cửa Sổ Nữa


Diệp Vân Linh: "Tha thứ? Đó là chuyện của thượng đế. Tôi không thích cái câu 'chuyện cũ bò qua', tôi thích 'phong thủy luân chuyển' ".
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, ngày tháng nguyên chủ ở Diệp gia chắc chắn trôi qua không tốt.
Nuôi dưỡng như thế nào, quay đầu lại cô sẽ điều tra thật kỹ.
Ngay sau đó trong phòng lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Chú Đức đứng ở một bên, hai bàn tay giao nhau phía trước, nhìn tình cảnh trước mắt, không ai cảm thấy Diệp Vân Linh làm gì không đúng.


Mọi người lúc nghe thấy Hà Hồng Hoa tiến vào đối với phu nhân hô to gọi nhỏ, mắng mỏ đã thấy tức giận rồi.
Sau đó nghe được bọn họ thế mà còn dám bảo phu nhân đi hầu rượu, mọi người đều hận không thể tự mình đi lên đánh cho một trận.
Trên đời này sao lại có cha mẹ ác độc như thế, cho dù không phải thân sinh thì tốt xấu gì cũng đã cùng nhau chung sống nhiều năm, loại chuyện này cũng nghĩ ra được.
Một lần không thành công còn dám tới cửa khuyên lần thứ hai, bọn họ không phải là do nhìn trúng tính tình phu nhân mềm yếu dễ ức hiếp sao.
Người còn đang ở trên đất Lục gia thế mà bọn họ đã dám ngang nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, có thể thấy được cuộc sống trước kia của phu nhân ở Diệp gia trôi qua gian nan thế nào.
Lúc này di động chú Đức vang lên, là điện thoại của Lục Mặc.
Chú Đức bắt máy, Lục Mặc để quên một phần tài liệu ở nhà, vốn muốn bảo chú Đức giao cho tài xế đưa tới công ty.
Kết quả nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lục Mặc nghi hoặc hỏi: "Bên chỗ chú có tiếng gì thế?"
Chú Đức đi sang một bên, tóm tắt giản lược lại chuyện vừa rồi phát sinh trong nhà kể cho Lục Mặc nghe.


Thím Vương bên cạnh có chút sốt ruột, rất sợ tiên sinh biết việc phu nhân làm, sẽ trách mắng cô.
Bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu tiên sinh thật sự trách phu nhân, bà ấy nhất định sẽ nói chuyện thay cho phu nhân.
Sau khi Lục Mặc nghe xong đại khái sự tình xảy ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhớ phải đóng cả cửa sổ nữa."
Đừng để bọn họ chui ra bằng cửa sổ.


Sau khi dùng nắm đấm giải quyết xong việc, Diệp Vân Linh lúc này thần thanh khí sảng rồi.
Quả nhiên cô không phải mẫu người thích giảng đạo lý, có thể dùng nắm tay giải quyết xong chuyện, hà tất phải phiền toái tới nói lý lẽ.
Diệp Xương Thịnh và Hà Hồng Hoa cuối cùng gần như là bò mà rời khỏi Lục gia.


Diệp Vân Linh nghe hệ thống thông báo: [ Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành. Từ giờ trở đi giải trừ hào quang vận may nghịch thiên trên người nữ chính Diệp Vi Vi. ]
Nhìn cái nhiệm vụ chi nhánh kia bên cạnh viết hai chữ 'hoàn thành', vừa rồi nghe hai kẻ ngốc nghếch kia nói chuyện tâm tình đã bị tổn thương không ít, Diệp Vân Linh có chút hứng thú hỏi: [ Thế có phải từ giờ trở đi, tôi với Diệp Vi Vi đều ở cùng một vạch xuất phát rồi không? ]
Hệ thống lắc đầu nói: [ Cũng không phải, hào quang nữ chính của cô ta cũng giống như hào quang nữ phụ ác độc của cô, không phải chỉ ở một phương diện. Hào quang nữ chính bao gồm: 'vận may nghịch thiên', 'ánh sáng thánh mẫu nghịch thiên', 'lăng kính nghịch thiên'. ]
Nghe tới đây liền cảm thấy thật không khéo.


Diệp Vân Linh hỏi thẳng: [ Cậu nói thẳng cho tôi biết, bây giờ không còn vận may nghịch thiên, đối với cô ta sẽ có ảnh hưởng gì?]
Hệ thống nghĩ nghĩ rồi nói: [ Nữ chính trước đây có hào quang vận may nghịch thiên, mặc kệ có làm cái gì cũng đều liên tục gặp may mắn, giống như trước đó lúc cô ta tham gia thi đấu trong tiết mục, cho dù cô ta có làm như thế nào cũng sẽ là người ưu tú nhất. Nhưng bây giờ sẽ không còn đãi ngộ này nữa. Không chỉ vậy, nếu cô ta làm mấy chuyện xấu xa, trước đây vận khí tốt sẽ không bị ai phát hiện ra, nhưng sau khi mất đi hào quang vận may nghịch thiên, thì không nhất định như thế nữa. ]
Nghe giải thích này thì cũng không tệ lắm.
Bên kia, Diệp Vi Vi bị giải trừ hào quang vận may nghịch thiên, lại lên lầu lần nữa xem Phương Từ.


Nhìn thấy thằng bé vẫn ngủ mê mệt giống như hôm qua và hôm trước, Diệp Vi Vi cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hoà từ 26 độ ấm xuống còn 20 độ.
Đang chuẩn bị cất điều khiển vào lại ngăn kéo thì phát hiện Phương Từ vốn đang ngủ say đã tỉnh lại.
Phương Từ có chút nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?" Thanh âm còn mang theo một chút nghèn nghẹt sau khi phát sốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận