Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 138: Vẫn Là Cô Đánh Giá Quá Cao Nhân Tính Của Đôi Súc Sinh


Diệp Vi Vi thấy Diệp Vân Linh dầu muối không ăn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế hết xanh lại
trắng, hết trắng rồi lại đen, cả người tức giận đến mức phát run.
Thấy cô ta như vậy, Diệp Vân Linh khoé môi hơi cong mang theo vài phần khiêu khích: "Muốn
Dùng bắt cóc đạo đức tôi à? Trước chưa nói đến chuyện cô có xứng hay không. Chủ yếu là con
người tôi đây không có đạo đức. Chiêu này đối với tôi vô dụng."
Diệp Vi Vi còn muốn nói chuyện, nhưng Hà Hồng Hoa thấy vậy vội ngăn cô ta lại: "Vi Vi, con đừng
nói nữa, mẹ chịu không nổi nữa."
Vừa nói xong câu này, khoé miệng bà ta đau nhói, cảm giác răng trong miệng cũng lung lay sắp rớt ra.
Hơn nữa vì sao lại chỉ đánh một mình bà ta?
Nhưng lời này bà ta cũng không dám hỏi lại.


Diệp Vân Linh lại ngồi lại trên ghế sofa, bắt chéo chân, ưu nhã hỏi: "Trở lại vấn đề thứ nhất, tro cốt và di vật của cha mẹ tôi đang ở đâu?"
Hà Hồng Hoa vẫn còn muốn kiếm cớ lừa gạt cô, nhưng lúc này Diệp Vân Linh đã nhận cây gậy bóng chày từ tay chú Đức đưa tới.

Chỉ thấy cô cầm cây gậy bóng chày bằng tay phải, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái, nói: "Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đừng ép tôi lại phải ra tay."
Thấy tư thế này, Hà Hồng Hoa thật sự sợ rồi, vội vàng nói ra vị trí cất giấu những thứ đó.

Bà ta không hiểu Diệp Vân Linh tại sao lại biết thành dáng vẻ đáng sợ như thế này, bà ta chỉ biết hiện tại Diệp Vân Linh đã điên rồi, bọn họ nếu còn bị đánh tiếp, nói không chừng hôm nay sẽ thật sự mất mạng ở chỗ này.
Dù sao camera trong nhà cũng đã ghi lại tất cả, chờ Diệp Vân Linh đi rồi bọn họ sẽ lập tức báo cảnh sát.
Di vật và tro cốt của cha mẹ nguyên chủ được giấu dưới gầm giường phòng chứa đồ, bao gồm cả tro cốt của họ.


Lúc nhìn thấy tro cốt được đặt trong hộp đựng trà đã dùng hết, lửa giận của Diệp Vân Linh lại bắt đầu bùng lên: "Các người chỉ dùng hộp sắt để đựng? Lại còn ném dưới gầm giường?"

Ban đầu cô cho rằng tro cốt đã được chôn cất từ lâu, chỉ là không nói cho nguyên chủ vị trí của mộ phần mà thôi.
Quả nhiên, xem ra cô vẫn đánh giá quá cao nhân tính của đôi súc sinh này.


Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của Diệp Vi Vi, cũng không có chút kinh ngạc nào, hiển nhiên là cô ta cũng đã sớm biết được chuyện này.
Còn về di vật, chúng chỉ được nhét sơ sài trong một cái hộp các tông.

Bên trong cũng không có gì đáng giá, chỉ có vài bộ quần áo bình thường và một chiếc khoá bạc.
Diệp Vân Linh cầm chiếc khoá bạc kia lên, vẫn còn hơi nặng, dựa theo tính tình tham lam kia của Diệp Xương Thịnh, sao thứ này vẫn có thể giữ lại được cho tới tận bây giờ?
Cầm chiếc khoá bạc, cô hỏi: "Sao ông không đem cái này đi bán?"
Diệp Xương Thịnh thành thật trả lời: "Lúc ấy chúng tôi trúng số 5 triệu tệ, không thèm để ý đến mấy đồng tiền lẻ như khoá bạc này. Với cả sau khi tập đoàn Diệp thị ra đời, tôi lại càng không nhớ đến."



Diệp Vân Linh cười nói: "Đúng rồi, có bộ trang sức ngọc lục bảo 600 triệu rồi, cái khoá nhỏ này đương nhiên là thấy chướng mắt."
Lời này của Diệp Vân Linh vừa nói ra, sắc mặt hai vợ chồng Diệp Xương Thịnh đều lập tức thay đổi.
Diệp Xương Thịnh thậm chí còn nói thẳng: "Đó là bảo vật gia truyền của nhà mẹ đẻ vợ tôi, không liên quan gì đến cô."


Diệp Vân Linh nói: "Nếu không liên quan gì đến tôi thì sao ông lại phải căng thẳng thế?"

Diệp Xương Thịnh: "Tôi căng thẳng chỗ nào? Tôi, tôi là do mặt đau."
Rõ ràng Diệp Vân Linh có hỏi thì bọn họ cũng sẽ không nói thật. Nhưng ít nhất từ biểu hiện của hai vợ chồng Diệp Xương Thịnh, có thể kết luận: bộ trang sức có giá trên trời kia chắc chắn không thể là của bọn họ.
Trước khi đi, Diệp Vân Linh lại đánh cho đôi phu thê súc sinh thêm một trận nữa, lần này trong vòng ba tháng bọn họ đừng mong có thể xuống được giường.
Diệp Vi Vi nhìn Diệp Vân Linh kiêu ngạo tới rồi lại kiêu ngạo rời đi, chờ cô đi rồi vội vàng nhào đến quan tâm cha mẹ mình.



Hai người bọn họ đau đớn đòi gọi cấp cứu nhanh tới bệnh viện.
Diệp Vi Vi lập tức cự tuyệt nói: "Không được. Nếu cha mẹ vào bệnh viện, rất dễ bị paparazzi theo dõi."


Cũng đúng là như thế thật, cho nên Diệp Xương Thịnh mặc dù tài chính công ty có chút khó khăn cũng không đi tìm Diệp Vi Vi, ông ta chỉ muốn con gái ở Tưởng gia bình an vô sự, không gặp phiền toái gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận