Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 122: Nhiệm Vụ Cốt Truyện 'Thần Tiên'


Đạo diễn Tần vốn đang thức đêm để xem bản biên tập được chỉnh sửa cắt nối bởi tổ hậu kỳ, kết quả
lại nhận được hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác.
Lúc thì là Tưởng Mỹ Hàm chẳng có lý do gì mà muốn rời khỏi show, lúc thì lại là Tưởng Đình
Sâm đột nhiên nói muốn tài trợ cho chương trình, yêu cầu sau này phải bật đèn xanh cho vợ anh ta.
Sau khi từ chối hết, đạo diễn Tần không nhịn được phỉ nhổ: "Hết người này đến người kia, đều điên
hết cả rồi."
Sáng hôm sau, Diệp Vân Linh đang ngồi trên ghế sofa thưởng thức bữa sáng ngon lành thì nhân
viên công tác của chương trình đưa tấm thẻ nhiệm vụ tới.
Diệp Vân Linh đưa mắt ra hiệu, nhân viên trong ekip cũng quen cửa quen nẻo trực tiếp đưa thẻ
nhiệm vụ sang cho Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo bất đắc dĩ đặt bữa sáng đang ăn dỏ xuống, đọc nhiệm vụ ghi trên tấm thẻ: [Hoạt động
trợ giúp nông dân: Xin mời mọi người sau khi ăn sáng xong tập hợp ở cửa thôn Trường Cổ. Sáng
hôm nay yêu cầu các khách mời cùng nhau bắt cá giúp đỡ các bác nông dân. Nhiệm vụ của mỗi
người là phải bắt một trăm cân cá trở lên. Thời gian tập hợp là 9 giờ sáng.]
Đồng thời lúc này Diệp Vân Linh cũng nhận được nhiệm vụ cốt truyện thứ 7 từ hệ thống.

Theo cốt truyện ban đầu, hôm qua Diệp Vi Vi là người giành được vị trí thứ nhất, còn nguyên chủ sau một ngày mệt mỏi đến tối lại phải ngủ ở võng. Buổi sáng nhìn thấy Diệp Vi Vi tràn đầy năng lượng, trong lòng càng thêm khó chịu. Trước thời điểm bắt đầu bắt cá cố ý nói chuyện gây sự với Diệp Vi Vi.

Nhiệm vụ mới mà hệ thống đưa ra là: [Dùng ngôn ngữ nhục nhã Diệp Vi Vi, chọc cho nữ chính tức giận.]

Diệp Vân Linh vừa thấy nhiệm vụ cốt truyện này, hơi nhướng mày: Việc dùng ngôn ngữ để sỉ nhục người khác này, cô giỏi nhất đấy.

Thôn Trường Cổ chủ yếu là một thôn du lịch.

Thu nhập của người dân trong thôn đa số phụ thuộc nông nghiệp và khách du lịch.


Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là xuống ao bắt cá rồi mang lên trấn trên bán, yêu cầu mỗi tổ phải bắt một trăm cân cá trở lên.

Người lớn vừa nghe nói phải lội xuống nước thì đều lộ ra vẻ chán nản lo lắng, bọn trẻ con thì ngược lại, chúng nó vừa nghe xuống nước liền cảm thấy có thể chơi đùa. Một đám đều rất hân hoan vui vẻ.

Tuy nhiên vì sự an toàn của các bạn nhỏ nên lần này tổ tiết mục yêu cầu trẻ con chỉ có thể đứng trên bờ nhìn, chịu trách nhiệm về không khí.


Tưởng Mỹ Hàm sau khi thay xong một bộ quần áo không thấm nước, trong lòng thấp thỏm không yên bước tới.

Tối qua sau khi nghe được tin động trời từ miệng con trai, cô ta cả đêm ngủ không ngon.

Nhìn vẻ mặt mẹ hiền đang quan tâm giúp Phương Từ xắn ống quần của Diệp Vi Vi phía trước, thật khó mà tin được đây lại là một mụ đàn bà tâm địa rắn rết đã ra tay đẩy một cô bé con xuống sườn núi.

Cô ta chỉ lo nhìn phía trước mà không để ý dưới chân mình, sơ ý trượt lòng bàn chân ngã về phía sau, mà sau lưng là cánh đồng lúa vàng óng sắp đến thời kỳ thu hoạch, mặt đất khô cằn. Nếu lần này mà ngã xuống thì không tránh khỏi một trận đau đớn.


Mắt thấy sắp ngã tới nơi.

Đột nhiên cảm giác có một bàn tay đặt lên eo mình, giúp cơ thể đang chao đảo sắp ngã của cô ta ổn định lại.


Diệp Vân Linh một tay cầm lưới đánh cá, một tay ôm eo Tưởng Mỹ Hàm, trên mặt nở nụ cười, nói: "Mới sáng ra đã mơ mộng rồi à? Đi đường cũng không thèm nhìn."

Tưởng Mỹ Hàm trừng mắt lườm cô một cái, nói: "Liên quan gì đến cô?" Xui xẻo thật, mới sáng sớm đã đụng phải cái người này rồi.

Diệp Vân Linh ôm tay cô, dùng sức siết chặt thêm hai phần, khoé mắt hơi nâng lên, nói: "Nếu không phải tôi thì cô đã ngã xuống rồi. Là tôi cứu cô, hôm nay tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô."

Tưởng Mỹ Hàm nói rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ đã trả lời: "Tôi cũng đâu có bảo cô cứu tôi, bớt xen vào việc của người khác." Gần như lời vừa nói ra thì đã thấy hối hận, bởi vì lấy hiểu biết của cô ta đối với Diệp Vân Linh...
Quả nhiên, giây tiếp theo Diệp Vân Linh lập tức buông tay, cả người Tưởng Mỹ Hàm ngã thẳng xuống ruộng lúa phía sau.

Mông vừa đập xuống đất, Tưởng Mỹ Hàm đã đau gần chết, cô ta xoa mông, nhìn Diệp Vân Linh đứng trên bờ ruộng, cả giận nói: "Diệp Vân Linh, cô thật sự buông tay ra?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận