Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 363: Lấy Đồ Của Tôi Bán Cho Tôi?


Vội vàng tiến lên kéo Diệp Vân Linh sang một bên, thương lượng: "Mỹ nữ ơi, thất kính thất kính, không ngờ mỹ nữ lại là cao thủ, có thể hạ thủ lưu tình chút không?"


Diệp Vân Linh nhìn anh ta rồi nói: "Anh nói thành ngữ cũng khá đấy."


Anh trai người nước ngoài ngượng ngùng đáp: "Cũng thường thôi."

Diệp Vân Linh: "Nhưng mà hình như con gái tôi vẫn muốn chơi tiếp."
Ông chủ vội lấy ra 200 $ nhét vào tay cô nói: "Có chút tiền lẻ không đáng bao nhiêu, mỹ nữ cầm lấy đi mua kem cho tiểu mỹ nữ ăn nhé. Cô tha cho tôi đi, được không?"
Diệp Vân Linh nhận tiền bỏ vào túi, trả lời: "Được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện, vừa nãy ném trúng nhiều thứ như thế chúng tôi cũng không mang đi hết được. Bán lại cho anh, thế nào?"



Anh trai người nước ngoài: "..." Lấy đồ vật của tôi bán cho tôi?

Nhưng anh ta lại không thể không đồng ý. Một mặt đúng là anh ta không mang theo nhiều đồ đến đây, ném vòng mà ít phần thưởng quá thì nhìn cũng khó coi, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn.

Mặt khác là sợ nếu không đồng ý, Diệp Vân Linh lại đòi ném tiếp thì anh ta cũng phá sản mất.

Ông chủ người nước ngoài nhìn thoáng qua những thứ đó, đúng là đáng giá không ít tiền, có bình hoa giá hơn một ngàn$ , còn có mấy món trên thị trường bán hơn một trăm đô.


Hỏi thử xem thế nào.
Diệp Vân Linh giơ hai ngón tay ra, nói: "Hai trăm."

Anh trai người nước ngoài tươi cười hớn hở: "Chốt."
Cái giá 200 $ này thật sự là quá rẻ, anh ta có tự mình đi mua rồi bổ sung lại cũng vượt xa cái giá này.

Cuối cùng, anh trai nước ngoài đưa cho Diệp Vân Linh 400 $, hơn nữa còn tặng cho hai đứa trẻ mỗi đứa một món quà.
Lục Ngữ Nịnh chọn con dê màu hồng nhạt đã nhìn trúng lúc đầu, còn Lục Tử Hạo thì chọn một chiếc máy bay điều khiển từ xa.

Vào chơi trò chơi, Diệp Vân Linh gần như chẳng mất gì mà kiếm được 400 $ và thêm hai món đồ chơi.
[Ôi.....Tôi không ngờ trên đời này lại còn có cách kiếm tiền như vậy.]

[Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết phải nghĩ thế nào nữa, nhưng nhìn cách kiếm tiền nhanh thế này, tôi.....cũng hơi động lòng.]
[Bỏ nha má. Đầu tiên má phải có thân thủ tốt như Diệp Vân Linh đã. Mỗi người một trình độ, nếu không thì không phải đi kiếm tiền đâu mà tới tặng tiền cho chủ quầy đó.]

[Người ta bán hàng rong vỉa hè kiếm có được bao nhiêu đâu mà còn gặp phải người như cô ta chứ. Đúng là xui xẻo.]
[Đúng thế, rõ ràng tổ tiết mục đã sắp xếp công việc làm thêm rồi, Diệp Vân Linh lại cứ nhất định phải đi kiếm tiền của người khác. Cạn lời luôn.]

[Ê lầu trên, tôi muốn chỉ cho bạn một con đường. Bạn mua vé máy bay đi đến Thành Đô rồi lại ngồi xe bus tới Nhạc Sơn. Ở đó có một bức tượng Phật khổng lồ. Bạn nhờ tượng Phật tránh ra cho bạn ngồi vào đi @Phật online!]
[Diệp Vân Linh: Đồng ý. Anh trai người nước ngoài: Đồng ý. Cư dân mạng: Không đồng ý.]

Cho dù mọi người có tranh cãi về hành vi của Diệp Vân Linh thế nào thì đều không ngăn cản được cô kiếm tiền.



Sau khi chơi xong trò ném vòng, Diệp Vân Linh lại di chuyển sang quầy trò chơi bên cạnh.
Bắn bóng bay.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản. Người chơi dùng súng bắn bóng bay, bắn trúng sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Có búp bê, có tai nghe thậm chí còn có cả điện thoại di động trị giá hơn 1000$ ở độ khó cao nhất.

Lục Tử Hạo chưa từng thấy Diệp Vân Linh bắn súng bao giờ, tuy chỉ là súng giả, nhưng cậu bé vẫn lo lắng hỏi: "Dì biết bắn súng này không?"
Diệp Vân Linh vừa lên đạn vừa trả lời: "Không rành lắm."
Lục Tử Hạo an ủi: "Không sao đâu. Dù sao chúng ta cũng kiếm được một ít tiền rồi, chơi một chút cũng được." Cậu bé nghĩ chắc là Diệp Vân Linh muốn chơi trò này.
Diệp Vân Linh cũng không giải thích gì nhiều, mấy phát đầu tiên cô đều bắn trượt. "Cảm giác không giống nhau lắm, chênh lệch có vẻ hơi xa."
Kết quả chờ tới khi cô nổ phát súng tiếp theo, Diệp Vân Linh đã bắn trúng một quả bóng bay.
Cả một hàng bóng bay đều bị cô bắn trúng, đồng thời lại thu hút chú ý khiến không ít người vây xem.
Cuối cùng Diệp Vân Linh lại thắng được rất nhiều phần thưởng, những người xung quanh đều vỗ tay khen ngợi.
Tất nhiên, nhiều phần thường như vậy cô cũng không mang đi hết được, nên lại bán rẻ cho chủ quầy giống như lần trước.


Bạn cần đăng nhập để bình luận