Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 240: Phương Từ Và Lục Tử Hạo Tỉnh Lại


Nhìn thấy cô càng ngày càng được Lục gia coi trọng, Diệp Vi Vi không thế không cảnh giác, dù sao nếu chuyện năm đó bị điều tra ra, với tính cách của Diệp Vân Linh hiện tại chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trả thù cô ta.

Thay vì chờ đợi người khác tới trả thù, còn không bằng chủ động xuất kích.

Chỉ cần hai đứa bé nhà họ Lục xảy ra chuyện trong lúc đi theo Diệp Vân Linh quay chương trình truyền hình thực tế, thì chắc chắn địa vị của Diệp Vân Linh ở Lục gia sẽ bị lung lay.

Lục gia sẽ không bao giờ dung thứ cho kẻ đã gián tiếp hại chết cháu trai, cháu gái nhà họ.

Còn Phương Từ hoàn toàn chỉ là trùng hợp, Diệp Vi Vi cũng không định xuống tay với con riêng nhanh như vậy, nhưng tự nó đã dâng tới cửa, tất nhiên cũng không thể buông tha.

Tưởng tượng đến những chuyện tương lai sắp xảy ra, tâm trạng Diệp Vi Vi trở nên vô cùng hào hứng.

Đặc biệt khi biết được Diệp Vân Linh bị mình thuận lợi dắt mũi đi đến vùng núi Dã Lang, trên núi đã được thiết kế rất nhiều bẫy rập chờ đón cô.

Hầu hết bẫy đều là do nông dân dựng lên để bắt thú rừng, đến lúc đó có thể tung tin Diệp Vân Linh thiệt mạng do tai nạn ngoài ý muốn.

Bên kia Phương Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trên đầu hơi đau.

Vừa mở mắt thì nhìn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng, còn có Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh bên cạnh.

Cả ba cùng bị trói vào một chiếc ghế.
Chỉ là hai người họ vẫn đang gục đầu, có vẻ còn chưa tỉnh lại.

Phương Từ trước tiên là quan sát căn phòng một chút, phát hiện bản thân mình có chút lung lay, sau đó nhìn xuống tấm ván gỗ dưới chân, khả năng cao là bọn họ đang ở trên một con thuyền.


Ba người bọn họ đã bị bắt cóc lên thuyền ra biển.

Trong bữa tiệc lửa trại, Phương Từ thấy Lục Ngữ Nịnh đi một lúc lâu vẫn chưa quay về, lúc đó nhân viên công tác lại bê lên mấy loại trái cây ngon nên cậu đã đi giấu hai quả, nghĩ chút nữa sẽ đưa cho cô bé.

Lúc đi tìm Ngữ Nịnh, cậu bé tình cờ nhìn thấy hai người đàn ông kéo vali hành lý màu đen chất ra phía sau xe.

Vốn dĩ Phương Từ cũng không quá để ý, ở thành phố du lịch kéo va li qua lại là chuyện rất bình thường, chỉ là nhìn trọng lượng va li không thích hợp lắm, hai người đàn ông to con xách va li lại có dáng vẻ như đang gồng hết sức.

Hơn nữa lúc đi ra ngoài, đối phương không cẩn thận đụng vào khoá kéo, Phương Từ nhìn thấy bên trong lộ ra một góc nho nhỏ, rõ ràng là kẹp tóc của Lục Ngữ Nịnh.
Kẹp tóc kia cậu bé cảm thấy rất đẹp, còn khen ngợi mấy câu.


Phương Từ hiểu rõ, tình huống trước mắt rất khả nghi, chỉ là nếu chờ cậu bé gọi được người tới thì e sẽ không kịp.

Nếu nói cho VJ quay phim sợ rằng sẽ rút dây động rừng, nên cậu tìm lí do qua loa để tách khỏi VJ, sau đó lập tức đi theo hai người kia.
Ban đầu Phương Từ định trộm đi theo, sau đó tìm cơ hội thích hợp để báo tin về, đáng tiếc chưa được bao lâu thì đã bị phát hiện.

Đối phương vốn định giết luôn mấy đứa trẻ, nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì lại thay đổi ý định.
Phương Từ cũng bị đánh ngất đưa lên xe.
Có lẽ vì bị đánh ngất nên cậu bé tỉnh lại nhanh hơn hai anh em Lục gia.

Sau cổ truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng lúc này cậu bé cũng không rảnh lo nghĩ.
Nhìn Lục Tử Hạo vẫn đang hôn mê bên cạnh, Phương Từ thử nhỏ giọng kêu hai tiếng, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Phương Từ muốn duỗi chân đá qua, lại phát hiện với không tới.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng dứt khoát dùng chân trái đè lên gót chân phải, tháo giày, duỗi bàn chân phải đã cởi giày ra, cố gắng hết sức với sang trước mũi Lục Tử Hạo.
Cậu bé trời sinh đổ nhiều mồ hôi, rất dễ bị hôi chân.


Lục Tử Hạo nhăn nhăn mũi, biểu cảm có chút khó chịu, chẳng mấy chốc đã tỉnh lại.

"Oẹ." Người còn chưa tỉnh hẳn thì đã cảm thấy ghê tởm, Lục Tử Hạo cố nhịn xuống cơn buồn nôn, nghiêng đầu sang vừa vặn nhìn thấy cái chân thối của Phương Từ, mặt tối sầm lại: "Anh...."

Phương Từ: "Suỵt, đừng kêu.."

Cậu bé lại xỏ giày vào, thấp giọng nhắc nhở: "Em không để ý tình huống bây giờ của chúng ta sao?"


Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua xung quanh, lại nhìn về hai tay bị trói của mình, nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Vốn dĩ em gái muốn đi WC, lại sợ tối nên bảo cậu bé đi cùng, chờ một lúc lâu vẫn không thấy em đi ra, cậu bé không yên tâm nên đi vào tìm, vừa bước vào thì đã ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận