Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 454: Ngày Nghỉ Phép Bận Rộn Của Diệp Vân Linh



Lục Ngữ Nịnh do dự một lúc, cuối cùng mong muốn hái cam đã chiến thắng tâm lý sợ hãi kia.

Treo giỏ lên một cành cây nhỏ gần đó.

Diệp Vân Linh ở phía dưới đỡ lấy eo cô bé, vốn cô cũng không chọn cành cao lắm.

Đại khái là có Diệp Vân Linh đỡ, Lục Ngữ Nịnh cũng can đảm hơn, vươn tay hái một quả cam gần nhất xuống.
Nhìn quả cam trong tay mình, Lục Ngữ Nịnh lộ ra nụ cười vui vẻ, giơ lên nói: "Mẹ ơi, mẹ nhìn này, con hái được một quả rồi."
Diệp Vân Linh gật đầu: "Ừm, giỏi quá."

Lục Ngữ Nịnh không bỏ quả cam vào giỏ mà lại đút vào túi nói: "Đây là quả cam đầu tiên con hái, con muốn tặng cho mẹ."

Diệp Vân Linh đang đỡ cô bé, nghe thấy những lời này thì đầu tiên là sững sờ, sau đó lồng ngực cảm thấy hơi nóng lên.

Sau khi xuyên sách, cô vốn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhanh chóng khôi phục tự do, tại không ngờ trong lúc làm nhiệm vụ, lại thu hoạch được một ít tình bạn, tình thân, thậm chí là cả tình yêu.

Lúc này thím Vương nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang ngồi trên cây, thím ấy giật mình, vội vàng chạy tới ngăn cản: "Ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cô lại trèo lên đó, nguy hiểm lắm.”
Diệp Vân Linh nói: “Thím Vương, có tôi đỡ rồi, không sao đâu.”
Thím Vương: “Nhưng mà……”

Thím Vương vẫn rất lo lắng, nhưng lại không tiện bác bỏ ý tứ của phu nhân, lại nhìn sang tiểu thư có vẻ đang rất hào hứng.
Thím xách giỏ quay lại hái cam, vẫn không yên tâm nên thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, suýt chút nữa còn tự cắt vào tay mình.

Lục Ngữ Nịnh ban đầu còn hơi sợ hãi, nhưng dần dần lá gan cũng lớn hơn, cho dù Diệp Vân Linh không đỡ, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô bên cạnh là có thể an tâm.
Diệp Vân Linh thỉnh thoảng lại vươn tay ra hái cam, cũng hái được không ít.

Sau khi hái được một lúc, Diệp Vân Linh bế cô bé từ trên cây xuống.
Hai mẹ con cũng không thèm để ý có bẩn hay không, tuỳ tiện ngồi dưới đất bắt đầu ăn cam.

Ba con thỏ bên cạnh vây quanh chân Lục Vân Ninh, thỉnh thoảng ngửi ngửi những thứ trong giỏ.
“Cam này ngọt thật đấy.” Diệp Vân Linh chia cho Lục Ngữ Nịnh một quả đã lột vỏ.

Thím Vương đang dùng kéo cắt cam, tiếp lời: "Đó là tất nhiên rồi. Cam nhà mình chín tự nhiên, lại trồng trên đồi nhiều ánh nắng mặt trời. Khác với mấy loại cam dùng phân bón hóa học và thuốc kích thích tăng trưởng bán ngoài thị trường."
Diệp Vân Linh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời thím Vương.

Thím Vương hái một lúc rồi dừng lại nghỉ ngơi, nói: “Tầm một tháng nữa là tới mùa dâu tây chín, đến lúc đó chúng ta lại đi hái dâu nhé."
Diệp Vân Linh cười nói: "Được."

Trong lúc nhất thời, rất nhiều món tráng miệng liên quan đến dâu tây xuất hiện trong đầu Diệp Vân Linh.


Mặt trời bắt đầu lên cao, Diệp Vân Linh thấy hái cũng gần xong nên muốn trở về.

Lục Ngữ Nịnh hô hào muốn hái thêm một ít để tặng ông bà nội, Diệp Vân Linh nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm nên ở lại hái thêm.

Vốn định để tài xế mang qua là được, nhưng Lục Ngữ Nịnh cứ nhất quyết muốn tự mình đưa sang tặng, cô bé nói mình nhớ ông bà rồi, còn lôi kéo Diệp Vân Linh đi cùng.

Cuối cùng Diệp Vân Linh cũng chỉ đành đi với cô bé.
Tất nhiên, buổi trưa hai mẹ con ăn cơm ở nhà cũ Lục gia.
Đến chiều, Kha Xuân Phỉ lại kéo cô và Lục Ngữ Nịnh đi mua sắm. Bản thân Diệp Vân Linh không thích đi dạo trung tâm thương mại lắm, nhưng không tiện từ chối.

Lúc shopping, Kha Xuân Phỉ mua tặng con dâu và cháu gái không ít đồ. Bà cụ hăng hái càn quét suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không tỏ ra mệt mỏi, đối lập với Diệp Vân Linh đi bên cạnh mệt đến thở không ra hơi.

Buổi tối, hai ông bà lại bảo cô và Lục Ngũ Nịnh ở lại ăn cơm.

Đến lúc lên xe trở về, bên ngoài trời đã tối.

Ánh trăng chiếu xuống thành phố hoa lệ.
Diệp Vân Linh tựa đầu lên cửa sổ xe, cảnh đêm bên ngoài nhanh chóng lùi lại.
Cô chỉ được nghỉ có hai ngày, dự định tận dụng hai ngày này để giải quyết ổn thỏa nhiệm vụ, có một số việc dù có cố gắng trốn tránh thế nào thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Sau khi xe chạy vào trang viên, Diệp Vân Linh phát hiện có gì đó không ổn.
Có thể không phát hiện ra được sao? Toàn bộ cây cối trong trang viên đều được treo đèn trang trí lấp lánh, thoạt nhìn giống như dải ngân hà rực rỡ.
Diệp Vân Linh không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt đều là ánh đèn lung linh, nhấp nháy như những ngôi sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận