Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 349: Fan Diệp Vi Vi Ra Tay


Diệp Vân Linh nhận lấy, có chút nghi hoặc, gần đây cô nhớ là mình không mua sắm trực tuyến gì mà nhỉ.

Lúc về đến phòng, Diệu Diệu giúp cô chuẩn bị sẵn những thứ ngày mai cần dùng, trước khi đi còn nhìn hộp chuyển phát nhanh trên bàn, hồi: "Chị, có cần em mở kiện chuyển phát nhanh này cho chị luôn không?"
Diệp Vân Linh đang đánh răng rửa mặt, nói: "Em mở luôn đi."


Không lâu sau, Diệp Vân Linh đang ở trong toilet nghe thấy tiếng thét chói tai.
Diệp Vân Linh tay cầm bàn chải đánh răng chạy ra ngoài, hỏi: "Làm sao thế?"
Thấy Diệu Diệu sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy vẫn chưa bình tĩnh lại được, môi mấp máy nói: "Chị, cái kiện chuyển phát nhanh...."


Diệp Vân Linh tiến lên hai bước, nhìn thấy một con chim bồ câu chết trong hộp chuyên phát
nhanh. Phần cổ bị cắt đứt, phần còn lại thì bị phanh thây, bộ lông vốn màu trắng dính đầy máu đó, bên cạnh còn có một phong thư được viết bằng máu.
Diệp Vân Linh cầm bức huyết thư kia lên, có thể nhận ra đối phương đã dùng ngón tay để viết mấy chữ này.

Ngửii ngửi, hình như là máu gà.

Diệp Vân Linh không khỏi bật cười.
Diệu Diệu sợ tới mức mặt mũi tái mét, nhìn thấy cô đang cười, hỏi: "Chị, sao chị còn cười được? Không biết là đứa tâm thần nào làm nữa?"
Nói rồi cô bé lấy hết dũng khí để đi dọn dẹp chiếc hộp, nhưng cơ thể vẫn run lên bần bật vì sợ hãi.
Diệp Vân Linh bước tới ngăn cô bé lại, nói: "Để chị làm."


Diệu Diệu vội vàng dừng tay, nhìn con chim không đầu đẫm máu này, thật sự vẫn thấy rất sợ.

Diệp Vân Linh lấy ra một cái túi rác màu đen rồi cho hết tất cả vào.
Diệu Diệu lo lắng hỏi: "Chị, chúng ta báo cảnh sát đi."
Diệp Vân Linh lắc đầu, nói: "Không cần đâu." Chút thủ đoạn hạ lưu thế này, cô căn bản chướng mắt, với cả bây giờ đang là thời điểm quay phim quan trọng, cô không muốn để những chuyện này làm ảnh hưởng.
Ngày hôm sau, Diệp Vân Linh đang ở trong đoàn làm phim, nghe nói có người tới tìm mình, đang thắc mắc không biết là ai.

Lúc nhìn thấy là Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, cô cực kỳ ngạc nhiên.
Lục Ngữ Nịnh trong tay xách theo một hộp cơm, loạng choạng chạy tới.
Diệp Vân Linh ngồi xổm xuống, nhìn cô bé trước mặt, hỏi: "Sao cháu lại tới đây?"


Lục Ngữ Nịnh tươi cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Nịnh Nịnh nhớ dì, nên nói ông quản gia đưa cháu tới thăm dì."

Diệp Vân Linh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lục Ngữ Nịnh, nói: "Vẫn là Nịnh Nịnh có lương tâm, còn biết nhớ dì."
Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ.
Lục Ngữ Nịnh vội nói: "Còn có cả anh trai cũng tới."
Diệp Vân Linh duỗi tay muốn nhéo Lục Tử Hạo, lại bị cậu bé né đi, trên khuôn mặt nhỏ vẫn bày ra vẻ lạnh lùng quen thuộc: "Không được nhéo."

Diệp Vân Linh nhấp miệng cười nói: "Gánh nặng thần tượng đâu rồi? Cháu có biết trong đoàn làm phim của dì có rất nhiều fan hâm mộ của cháu lắm không. Bày cái mặt lạnh này ra, không sợ hù doạ fan sao?"
Lục Tử Hạo sửng sốt, sau đó bắt đầu cười cười.
Lúc nhìn thấy nụ cười cố ý của cậu bé, Diệp Vân Linh phỉ nhổ: "Thôi tốt nhất cháu vẫn đừng nên cười, nhìn xấu muốn đau cả mắt."
Lục Tử Hạo lập tức phồng má tức giận.

Diệp Vân Linh không nhịn được sờ tay thằng bé, nói: "Bây giờ còn biết tức giận nữa cơ đấy."
Vẫn là trước kia đáng yêu hơn, giận dỗi cũng không bộc lộ ra ngoài.
Chú Đức đứng phía sau nhìn một màn này, cảm thấy rất ấm áp.
Hai đứa trẻ lần đầu tiên tới đoàn làm phim, nhìn gì cũng thấy mới lạ, cũng may hai đứa đều rất ngoan, tò mò nhưng không nghịch ngợm.

Lúc Diệp Vân Linh đóng phim thì các nhân viên khác trong đoàn sẽ chăm sóc bọn họ.
Đúng lúc hôm nay cũng quay xong sớm, đến 4 giờ chiều là đã kết thúc công việc.
Diệp Vân Linh thấy hôm nay được về sớm, muốn dẫn hai anh em đi dạo phố ẩm thực gần đó.

Kết quả vừa mới ra khỏi đoàn làm phim đã bị người khác chặn đầu. Lúc nhìn thấy có thứ gì đó đang ném về phía mình, cô nhanh chóng tránh đi, vật đó nện vào bức tường phía sau.

Lòng đỏ trứng gà màu vàng chảy xuống tường.
Diệp Vân Linh nhìn mấy người đang vây quanh mình, giọng điệu lạnh lẽo nói với quản gia: "Chú Đức, chú đưa Ngữ Nịnh và Tử Hạo lên xe đợi đi."
Chú Đức không nói hai lời lập tức dẫn hai đứa nhỏ rời đi, với bản lĩnh của phu nhân, mấy cô gái nhỏ này hoàn toàn không phải là đối thủ. Ngược lại nếu bọn trẻ ở chỗ này sẽ bị ảnh hưởng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận