Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 167 : Chọn Lễ Phục, Lục Mặc Kỳ Lạ


Chỉ riêng giày cao gót đã có hơn 300 đôi, đó là còn dưới tình huống Diệp Vân Linh không thích đi, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp.

"Làm phụ nữ đúng là khổ thật mà, phải đi giày cao gót, lại còn phải mặc lễ phục dạ hội." Khác với những người khác nhìn thấy nhiều quần áo như vậy sẽ thấy phấn khích kích động, Diệp Vân Linh nhìn mấy thứ này chỉ cảm thấy cả đầu đều đau.

Một lúc sau mới chọn từ trong đó ra một chiếc váy dài đến đầu gối màu tím hoa oải hương mặc vào. Phần lưng phía sau của chiếc váy này được buộc bằng một dải lụa, xẻ một đường hở đến tận chỗ hõm eo, nhìn rất gợi cảm và quyến rũ..

Mặc xong quần áo mới phát hiện với không tới khoa kéo ở sau eo.
Diệp Vân Linh đi chân trần ra ngoài, vốn là muốn tìm thím Vương nhờ hỗ trợ.
Kết quả vừa ra đến cửa, liền gặp Lục Mặc.

"Anh tới đúng lúc quá, giúp tôi kéo khóa này lên với." Diệp Vân Linh bước lại gần, trực tiếp xoay người lộ ra một mảng tuyết trắng sau lưng.

Lục Mặc nhìn mà đồng tử trong mắt hơi co lại.
Lúc này trên cầu thang có tiếng bước chân, nghe tiếng động hắn là chú Đức đi lên đây.
Lục Mặc không nói hai lời kéo Diệp Vân Linh vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
Diệp Vân Linh: "Làm sao thế?"
Lục Mặc trả lời: "Tôi thấy cô mặc bộ này không đẹp lắm, hay là đổi sang một bộ khác đi?"

Diệp Vân Linh đứng trước gương ngắm nghía, hỏi: "Không đẹp à? Tôi thấy cũng được mà nhỉ." Lúc nói câu này thật ra cô cũng không có ý kiến gì, chủ yếu là vì cô đã sống mười năm ở mạt thế, đúng là không có gu thẩm mỹ gì thật, ngày thường đều lấy thoải mái làm chủ.

Lục Mặc đáp: "Ừ."
Diệp Vân Linh: "Không sao đâu, tôi cũng không để ý chuyện mặc đẹp hay không, chỉ cần thoải mái là được."

So với mấy bộ váy dài quét đất kia, cô cảm thấy bộ này tiện hơn, vạn nhất có việc gì muốn đánh nhau, nhấc chân là có thể đá người được.


Rốt cuộc ai mà biết được hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Lục Mặc lại đi đến trước hàng lễ phục, nhìn một lượt rồi chọn ra một chiếc váy màu trắng trong số đó, là một chiếc váy xẻ cao đến hông.
Diệp Vân Linh nhìn thấy bộ này liên tục nói được: "Cái này được ha, cái này nhìn tự do này."

Váy này xẻ cao như vậy, đánh nhau chắc chắn sẽ rất tiện.

Lục Mặc trực tiếp bỏ cái váy về lại chỗ cũ, cầm bộ sườn xám màu đen thêu hoa hồng bên cạnh lên, cổ tàu kín đáo, mặc dù cũng có xẻ ở hai bên hông nhưng cũng không cao lắm.

"Mặc bộ này đi." Anh nhét bộ sườn xám vào tay Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh cầm trong tay nhìn nhìn: "Anh thấy bộ này đẹp thật à?" Sườn xám này mặc vào rất ôm, nên không tiện hoạt động cho lắm.
Lục Mặc khẳng định: "Sườn xám nhìn đoan trang."


Dù sao cũng phải cho anh chút mặt mũi, Diệp Vân Linh cầm quần áo lên chuẩn bị thay.

Lục Mặc: "Tôi ra ngoài cửa chờ cô."
Diệp Vân Linh thật ra không muốn thay cho lắm, vừa cài cúc sườn xám vừa nhìn hàng giày cao gót, cuối cùng chọn một đôi màu đen để xỏ vào.

Vừa mặc vừa thầm nghĩ trong lòng, bộ này thật sự không thích hợp để đánh nhau.

Lục Mặc đang đứng đợi ở phòng khách thì nghe thấy tiếc bước chân phía sau.

Anh quay người lại, nhìn thấy Diệp Vân Linh mặc bộ sườn xám màu đen có hoa hồng đỏ mà vừa nãy mình chọn cho cô.

Mái tóc xoăn, đôi môi đỏ mọng, cùng với bộ sườn xám bó sát khiến cô càng thêm vũ mị gợi cảm,
nhưng lại không mang đến cho người khác cảm giác dễ dãi tuỳ tiện, ngược lại là một vẻ đẹp khiến người ta không thể chạm tới.
"Đẹp quá, đẹp thật đấy." Chú Đức và thím Vương nhìn thấy một màn này, nhịn không được khen ngợi.
Ngay cả Lục Ngữ Nịnh cũng ra sức mà khen.
Lục Mặc khẽ cau mày.

Thấy vậy, Diệp Vân Linh đi tới trước mặt anh, cố ý xoay hai vòng, hỏi: "Làm sao vậy? Không đẹp
à?"
Lục Mặc nói: "Không có gì, trời lạnh, hay là cô khoác thêm áo choàng vào đi?"

Diệp Vân Linh nhìn bên ngoài trời nắng nóng gần 40 độ, hỏi: "Anh nói nghiêm túc à?"

Chú Đức hơi nghiêng đầu, cố nén cười nhưng biểu cảm trên mặt run rẩy đến lợi hại.
Thím Vương thì không để ý nhiều như thế, trực tiếp bật cười.

Lục Mặc liếc nhìn bọn họ một cái, hai người nhanh chóng kiềm chế lại, nhưng khi anh vừa quay đầu đi, ngay cả chú Đức cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Diệp Vân Linh chỉ nghĩ Lục Mặc nói đùa, còn đang nghĩ người này hôm nay làm sao vậy, cũng không thấy buồn cười lắm.

Quai hàm sắc bén của Lục Mặc lúc này banh đến gắt gao , một lúc lâu sau mới nói: "Đi thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận