Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 141: Lục Tử Hạo Là Đứa Trẻ Không Có Mẹ Dạy


Diệp Vân Linh nhìn qua một số phòng, có mấy phòng là phòng đơn dạy 1 kèm 1, một số khác là lớp học dạy cho học sinh mẫu giáo 1 kèm 4.

Cũng có một số phòng lớn của lớp học sĩ số khoảng mười mấy học sinh, độ tuổi phân bố khá rộng.
Trong một phòng học lớn.

Thầy giáo đứng giữa lớp học mặc võ phục Taekwondo trắng tinh, thắt đai đen ngang hông, trên đai có chín sọc, thắt lưng đen chín đoạn.

Lục Tử Hạo mặc một bộ võ phục taekwondo, đeo thắt lưng màu vàng quanh eo, đang cùng những
học sinh khác ngồi vây quanh nghe võ sư giảng về những điểm mấu chốt của đòn chặt trong Taekwondo.
Cậu bé đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên cảm thấy có người chọc vào eo mình, Lục Tử Hạo nghiêng người nhìn đứa trẻ bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui.


Đứng bên cạnh là một thằng nhóc mập mạp, lớn hơn Lục Tử Hạo một tuổi, thấy Lục Tử Hạo nhìn
sang nó cũng không hề tỏ ra hối hận, thậm chí còn thể lưỡi khiêu khích cậu bé.
Lục Tử Hạo phớt lờ nó, quay đầu lại tiếp tục nghe giảng.
Sau lưng lại bị người ta đạp một cái, Lục Tử Hạo quay đầu nhìn lại, là một bạn học khác, cậu bé nghiến răng, thanh âm có chút không vui, thấp giọng hỏi: "Mày muốn gì?"

"Lục Tử Hạo, cậu đang làm cái gì thế?" Huấn luyện viên nhanh chóng phát hiện ra Lục Tử Hạo đang nói chuyện, điểm danh phê bình: "Đừng tưởng rằng cậu đoạt giải quán quân trong giải đấu lần trước mà có thể bỏ qua nội dung trên lớp học của tôi."

Lục Tử Hạo trả lời: "Em không có."
Huấn luyện viên cau mày, nói: "Không có? Nếu không có sao cậu lại xin nghỉ lớp của tôi tận hai lần?"

Thằng nhóc mập đứng bên tay trái vừa nãy đá cậu bé lên tiếng: "Huấn luyện viên, Lục Tử Hạo xin
nghỉ phép đế cùng mẹ kế đi quay chương trình tạp kỹ."

Mọi người phá lên cười.


Huấn luyện viên đương nhiên là biết chuyện này, hắn chỉ vào Lục Tử Hạo nói: "Nếu cậu đã xin nghỉ phép, hẳn cũng phải nắm vững nội dung rồi. Vừa đúng lúc, bắt đầu diễn luyện từ cậu đi."
Lục Tử Hạo còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đứng phía sau đạp ra khỏi hàng.



Mọi người lại cười ầm lên.

Thấy vậy, huấn luyện viên chỉ ra ba người vừa rồi cười to nhất, nói: "Ba người các cậu cùng đấu với cậu ta. Ba người các cậu tấn công, Lục Tử Hạo cậu phòng thủ."

Lục Tử Hạo ngước mắt hỏi: "Huấn luyện viên Vương, thầy bảo ba người bọn họ tấn công một mình em?"
Huấn luyện viên Vương nói: "Có vấn đề gì sao? Không được à? Không được thì cậu trực tiếp nhận thua đi."



Lục Tử Hạo cắn môi, nói: "Không sao."
Ba học sinh, thằng nhóc mập mạp lớn hơn Lục Tử Hạo một tuổi tên là Mạnh Lâm, hai đứa còn lại là Phạm Vũ Hàng và Phạm Vũ Đạt.

Ba đứa chúng nó sống trong cùng một tiểu khu, học cùng một trường tiểu học và đều là học sinh lớp một.
Trước khi Lục Tử Hạo đến đây học, người đại diện cho võ đường và giành chức vô địch lần trước là Mạnh Lâm.

Sau khi Lục Tử Hạo đến, tất cả danh hiệu đều bị cậu bé lấy đi.
Thường ngày trong lớp, Mạnh Lâm thích nhất là bắt nạt Lục Tử Hạo.

Lục Tử Hạo đã học Taekwondo được hai năm, kiến thức cơ sở khá tốt, bất quá ba người đánh một, chắc chắn không thể nào thắng nổi.
Một lúc sau, cậu bé đã bị đá văng ra khỏi vòng tròn.

Thế nhưng huấn luyện viên Vương bên cạnh vẫn chưa hô dừng lại, ngược lại còn nói: "Quá kém, quá kém, mới hai hiệp đã không trụ nổi, đã vậy còn không biết xấu hổ xin nghỉ phép. Lại tiếp tục."
Một lúc sau, Lục Tử Hạo lại bị đá ngã xuống đất thêm lần nữa, cậu không phục nói: "Ba người bọn họ đánh một mình em, không công bằng."


Huấn luyện viên Vương lại không cho là đúng: "Là do bản thân cậu không làm được, thừa nhận đi."
Lục Tử Hạo nói: "Em có thể, chỉ cần thi đấu công bằng."
"Cậu đang cãi lại huấn luyện viên là tôi sao?" Huấn luyện viên Vương rất không vui, nói: "Cậu quên hết tinh thần võ đạo rồi à? Cậu có biết mấy chữ 'Tôn sư trọng đạo' đọc thế nào không?"


Lục Tử Hạo mím chặt môi không nói gì.

Huấn luyện viên Vương tiếp tục răn dạy: "Quên đi, huấn luyện viên như tôi đây sẽ không thèm so đo với một thằng nhóc như cậu. Rốt cuộc cũng chỉ là đứa có mẹ sinh không có mẹ dạy, tôi còn có thể trông cậy vào giáo dưỡng của cậu đến đâu được chứ. Cậu về chỗ đi."

"Ha ha ha ha ha ha thằng mồ côi không có mẹ."
"Lục Tử Hạo đúng là đứa trẻ không có mẹ thật mà, cha cậu ta cũng mặc kệ không quan tâm."
"Lần nào tan học cũng là quản gia hoặc tài xế đón nó, có lẽ không ai cần nó."

"Tôi nghe nói mỗi lần họp phụ huynh, đều là quản gia đi họp cho nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận