Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 283 : Thỏ Đội Nồi


Lúc Diệp Vân Linh tiến vào tình cờ nhìn thấy cảnh này, cô cũng nhặt một nắm cỏ mềm, tới cho thỏ ăn.

Kết quả mấy con thỏ này giống như biết nhận người, chỉ ăn cỏ trong tay Lục Ngữ Nịnh, không ăn đồ cô đưa.

Diệp Vân Linh duỗi tay muốn sờ, chúng nó cũng trốn sang một bên, cô tức giận nói: "Chúng mày còn dám trốn, có tin tao nướng hết lên ăn không? Đúng lúc Ngữ Nịnh nuôi chúng mày cũng trắng trẻo mập mạp rồi, làm đầu thỏ cay hay thịt thỏ kho đều ngon."

Lục Ngữ Nịnh đang cho thỏ ăn nghe vậy, dừng động tác trên tay, oà khóc nức nở: "Không được ăn thỏ thỏ."

Diệp Vân Linh vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ lại làm Lục Ngữ Nịnh bật khóc, vội nói:

"Đừng khóc, dì chỉ nói đùa thôi mà."

Lục Ngữ Nịnh nín khóc, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt đẫm lệ hỏi: "Dì nói thật không?"

Diệp Vân Linh: "Mấy con thỏ này bị cháu nuôi cho béo phì rồi, chắc chắn thịt ăn không ngon nữa.

Với cả lúc nãy ba cháu mới cho ta rất nhiều tiền, ta muốn ăn gì thì mua, cần gì phải thịt chúng nó?"

Lục Ngữ Nịnh ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý.

Diệp Vân Linh khẽ dịch lại gần, ghé sát vào nói: "Nhưng mà cho dì mượn ba con thỏ này dùng một chút nhé."

Lục Ngữ Nịnh lại 'oa' lên một tiếng: "Thế mà dì còn nói dì không ăn thỏ của cháu."

Nghe thấy tiếng khóc, Lục Mặc và Lục Tử Hạo vội tiến vào.
Lục Tử Hạo hỏi: "Nịnh Nịnh làm sao thế?"

Lục Ngữ Nịnh vừa định trả lời thì Diệp Vân Linh đã vội vàng che miệng cô bé lại, cười nói: "Ta với Ngữ Nịnh đùa nhau tí ấy mà, đùa hơi quá nên làm con bé khóc, hai người mau ra ngoài đi, ta dỗ con bé tí là được."

Lục Tử Hạo có hơi không yên tâm, vẫn cảm thấy Diệp Vân Linh không giống kiểu người có thể dỗ trẻ con.
Nhưng Lục Mặc lại kéo Lục Tử Hạo ra ngoài, nói: "Chuyện hai mẹ con bọn họ, chúng ta đừng xen vào."
Diệp Vân Linh đang suy nghĩ âm mưu, nên không nhận ra Lục Mặc nói là "Hai mẹ con".


Thậm chí đến cả Lục Mặc cũng không ý thức được mình dùng từ này.
Sau khi Diệp Vân Linh chắc chắn người đã đi rồi, cô mới kéo Lục Ngữ Nịnh lại, thì thầm vào tai cô bé mấy câu.

Lục Ngữ Nịnh ngừng khóc, khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt, nghi ngờ hỏi: "Dì nói thật không? Có thật là dì sẽ không ăn tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam của cháu?"


Diệp Vân Linh nghe thấy mấy cái tên này, vẻ mặt đang nghiêm túc của cô hơi nhăn nhúm lại vì cố nín cười, nhịn một lúc lâu sau mới nghiêm túc hứa hẹn lần nữa: "Dì hứa, dì tuyệt đối sẽ không ăn chúng nó."

Lục Ngữ Nịnh vẫn hơi không muốn lắm, ngước mắt nhìn Diệp Vân Linh, lại nhìn mấy cục bông trắng như tuyết dưới chân mình, cuối cùng mới miễn cưỡng nói: "Thôi được, cháu cho dì mượn đấy."
Trên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Diệp Vân Linh nở một nụ cười thật tươi.

Nhịn không được vươn tay ra nhéo nhéo mặt Lục Ngữ Nịnh: "Dì biết Ngữ Nịnh đáng yêu nhất mà."
8 giờ tối, Diệp Vân Linh đứng trước giường, hài lòng chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại nhổ một ít lông trên người tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam rắc lên ga trải giường.

Cảm thấy thế này ổn hơn nhiều.
Xong xuôi, cô chạy ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện. Sau khi bên trong phát ra tiếng mời vào, Diệp Vân Linh trực tiếp mở cửa.
Lục Mặc đang xử lý tài liệu, thấy Diệp Vân Linh tiến vào có hơi ngạc nhiên, anh tưởng cô còn chưa hết giận mình.

Lục Mặc nghiêng đầu hỏi: "Em tìm tôi có việc gì?"
Diệp Vân Linh gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng, nói: "Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam tè dầm lên giường tôi."
Nghe thấy ba cái tên này, Lục Mặc sửng sốt.

Diệp Vân Linh vội vàng giải thích: "Là ba con thỏ của Ngữ Nịnh nuôi, chúng nó chạy vào phòng tôi."

Lục Mặc thả bút trong tay xuống, đôi chân thon dài cất bước về phía phòng cô, nói: "Để tôi đi xem với em."

Vừa mở cửa ra, ngoài phòng đúng lúc xuất hiện một con thỏ, Lục Mặc suýt nữa là giẫm lên nó, Diệp Vân Linh nhanh tay lẹ mắt ôm eo anh lại: "Cẩn thận chút, mấy con thỏ này nhanh lắm."

Lục Mặc nhìn cánh tay thon dài, trắng nõn đang vắt ngang eo mình, điều hoà mùa hè bật công suất lớn nhưng anh vẫn thấy eo mình nóng rát.

"Cảm ơn."- Nói xong câu này Lục Mặc lại cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng không biết là cái gì

Anh đứng thẳng người, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt không được tự nhiên mà nhìn về phía phòng ngủ phụ.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn hai mét là tấm ga trải giường màu lam trơn có 3 vệt nước không rõ nguồn gốc.
Diệp Vân Linh chỉ vào vệt nước trên giường nói: "Anh xem, ba con thỏ này leo lên giường tôi tè mấy bãi, thật là quá đáng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận