Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 229: Diệp Vi Vi Quay Lại


Cao Bình gật đầu, chiếc mũ rộng vành trên đỉnh đầu cũng rơi xuống theo, anh ta vội đỡ lấy, nói:

"Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực."

Diệp Vân Linh: "Xem ra việc này vẫn còn cần phải điều tra thêm, nhưng có lẽ nên đối sang hướng khác."

Cao Bình hỏi: "Hướng nào?"

Diệp Vân Linh rất muốn ghé sát vào tai Cao Bình, nhưng nhìn đến khuôn mặt hoa trang cay mắt của anh ta, cảm thấy cơ thể không được khoe, chỉ có thể nói: "Anh qua đây, tôi nói cho anh nghe."


Cao Bình ghé tai lại gần.

Diệp Vân Linh nói thầm vào tai anh ta.

Cao Bình ôm thái độ hoài nghi: "Thế này có được không?"

"Không biết." Diệp Vân Linh lắc đầu nói: "Được hay không được, phải thử qua mới biết."

Hai người bàn bạc xong xuôi, Cao Bình trực tiếp đi cầu thang xuống dưới.

Diệp Vân Linh chuẩn bị trở về đi ngủ

Hệ thống vẫn luôn theo sát cô, không ngừng hỏi: [Chủ nhân, xem ra chuyện năm đó rất có khả năng là do vợ chồng Diệp Xương Thịnh gây ra. Hai người này cũng quá độc ác rồi, dù sao Diệp Vĩnh Thịnh cũng là anh trai ruột ông ta, vậy mà cũng xuống tay được.]

Diệp Vân Linh ngáp một cái, cảm thấy rất buồn ngủ.
Hệ thống tiếp tục nói: [Nhưng mà chủ nhân, nhiệm vụ chi nhánh thì có tiến triển rồi, vậy còn nhiệm vụ chính phải làm sao bây giờ?]

Mỗi lần nhìn cái cảnh báo màu đỏ kia là một lần hệ thống cảm thấy khẩn trương.
Vì làm cho Diệp Vân Linh cũng cảm thấy khẩn trương giống vậy mà hệ thống còn phóng đại các dấu hiệu cảnh báo kia lên gấp 30 lần, phóng to trước mặt Diệp Vân Linh, lấp đầy không gian phía trước.

Nghĩ dùng cách này có thể khơi dậy sự căng thẳng lo âu của Diệp Vân Linh.
Ai ngờ cô lại như không có gì trực tiếp lướt qua.


Hệ thống dừng ở giữa không trung, thở dài bất đắc dĩ: [Chủ nhân, cô tốt xấu gì cũng phải có tí cảm xúc chứ, cốt truyện chính đã sụp đổ 50% rồi, cô thật sự không vội tí nào sao?]
Ngay khi hệ thống đang nói chuyện với Diệp Vân Linh, mức độ sụp đổ của cốt truyện chính đang ở 50% đột nhiên tăng vọt, lập tức tăng đến mức 75%.

m thanh cảnh báo lại vang lên lần nữa, hệ thống sợ tới mức màu chanh lại chuyển sang đỏ.

[Chủ nhân, chủ nhân của tôi ơi, lại sụp đổ, lại sụp đổ nữa rồi. Thêm một lần nữa thì chúng ta xong rồi.]

Đáp lại nó chính là Diệp Vân Linh trực tiếp tiến vào phòng, đóng cửa lại.
Hệ thống xuyên qua cửa, còn muốn thuyết phục Diệp Vân Linh lần nữa.

Sau đó rất nhanh nó đã phát hiện ra, nó đã bị Diệp Vân Linh cấm nói và nhốt vào trong phòng tối.
Cảm giác cả thế giới đã yên tĩnh trở lại, Diệp Vân Linh tay chân nhẹ nhàng bò lên giường, xốc chăn lên chuẩn bị ngủ một giấc.

Hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi rồi, trời có sập thì cũng mặc kệ.

Thiên Vương lão tử có tới thì cũng phải ngủ no giấc đã rồi lại nói, huống chi nếu cốt truyện thực sự sụp đổ thì cô chắc chắn cũng xong đời, vậy thì càng phải nên quý trọng hiện tại, một giấc ngủ ngon quan trọng hơn.
Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời tĩnh lặng, ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên qua rèm cửa khúc xạ chiếu vào hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường
Diệp Vân Linh vốn đang muốn ra ngoài chạy bộ, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị đạo diễn Tần bắt lại.

Đạo diễn Tần tìm cô có chuyện muốn nói.
Hai người đi tới văn phòng của tổng đạo diễn.
Đạo diễn Tần nói: "Tôi cũng không vòng vo với cô nữa, chúng ta nói thẳng luôn đi. Diệp Vi Vi đã trở lại, bất qua tôi hi vọng lát nữa ghi hình cô có thể phối hợp với mọi người duy trì không khí hài hoà một chút."
Nghe thấy lời này, Diệp Vân Linh trước tiên là kiểm tra lại cốt truyện chính, quả nhiên là đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.


Nhìn kiểu này, có vẻ cả đêm qua đạo diễn Tần đã tốn không ít công sức để thuyết phục Diệp Vi Vi quay lại ghi hình.
Chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Diệp Vân Linh.
Chương trình truyền hình thực tế còn chưa quay xong, nếu lúc này có khách mời cố định rút lui, chắc chắn sẽ tạo nên tổn thất rất lớn cho tổ tiết mục.
Mà Diệp Vi Vi bên kia chắc hẳn cũng không phải thật sự muốn rời đi. Rốt cuộc, dựa theo những hiểu biết của cô đối với cô ta, làm sao cô ta có thể cam lòng rời đi một cách nhếch nhác như vậy sau khi đã chịu một sự sỉ nhục lớn đến thế vào ngày hôm qua? Nhất định cô ta phải nghĩ cách lấy lại từ chỗ cô, trả thù cô trước đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận