Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 60: Diệp Vân Linh Đại Chiến Ngỗng


Sau khi giãy dụa thoát khỏi lồng ngực Diệp Vân Linh, lùi ra sau một bước, nhìn cô đầy cảnh giác nói: "Cô, cô lại muốn làm gì nữa? Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng?"
Diệp Vân Linh còn muốn tiến lên ôm Tưởng Mỹ Hàm thêm một cái, nhưng lại thấy đối phương có vẻ muốn bỏ chạy, bước dài bước ngắn trốn sau lưng Trương Hi Minh, thò nửa cái dầu ra, sợ hãi nói: "Chúng la có gì thì cứ nói chuyện tử tế với nhau, không nên động tay, động chân..."

Diệp Vân Linh thở dài một hơi đáp: "Không có gì, chỉ là có chuyện vui, tôi muốn chia sẻ với cô một chút thôi mà."

Tưởng Mỹ Hàm: "......."

Cô có chia sẻ với ai thì cũng không thể chia sẻ với tôi. Cô đã quên chuyện hôm qua
hai ta đánh nhau rồi à?

Nhìn bản mặt Diệp Vân Linh lúc nhăn nhó lúc hớn hở kia, chả lẽ chuyện thi đấu thua ảnh hưởng tới cô lớn đến vậy sao?

Đáng đời.

Diệp Vân Linh cũng không biết thuật đọc tâm mà đọc được suy nghĩ của Tưởng Mỹ Hàm, chỉ là nhìn tiến triển của thanh tiến độ cốt truyện đã đạt tới 25%, tâm tình rất tốt, nhịn không được mới cười ngây ngô.
Cười đến mức nhìn giống như con ngốc.

[Không đến mức đấy chứ. Thua một cuộc thi dấu thôi mà Diệp Vân Linh phát điên thành như vậy luôn?]
[Ban ngày ban mặt nhìn dáng vẻ lúc khóc lúc cười kia của Diệp Vân Linh có chút rợn người.]
[Trước đây khi Diệp Vân Linh xuất viện tâm thần, tôi đã không đồng ý rồi mà lại. Nhìn xem đây không phải là lại phát bệnh sao?]
[Tổ đạo diễn, mấy người tuyển khách mời không kiểm tra trạng thái tâm lý bọn họ trước à?]

Thư Nhã đi tới vỗ vai Diệp Vân Linh hỏi: "Cô không sao chứ?"
Diệp Vân Linh tâm tình rất tốt, mặt tươi cười trả lời: "Em có thể có chuyện gì được chứ."

Thư Nhã yên lặng lấy từ trong sọt của mình ra hai trái bắp, nhét vào trong tay Diệp Vân Linh nói: "Một trận thi đấu thôi mà, không đến mức đâu nhỉ. Chị làm chủ, hai bắp ngô này cho em. Cầm lấy đi. Về nhà nấu lên ăn rồi sẽ không thấy buồn nữa."
Diệp Vân Linh nhìn hai trái bắp trong tay, còn chưa kịp đáp lời thì nghe được tiếng thét chói tai của bọn trẻ phía trước.

Tiếng kêu đầy thảm thiết làm cho tất cả mọi người nhịn không được quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Mẹ ơi, cứu mạng a a a."

"A a a a a cứu mạng."


Diệp Vân Linh ngước mắt liền trông thấy một đám trẻ con trong tay xách theo rổ chạy thục mạng về hướng bên này.

Chỉ thấy phía sau mấy đứa bé, bốn con ngỗng gắt gao đuổi sát theo, duỗi cổ dài về phía lũ trẻ.
Đứa nào chạy chậm một chút, thì sẽ bị cắn một cái, đau đến mức bọn trẻ phải nhảy nhót lung tung loạn xạ cả lên.

"Dì Vân, ngỗng to cắn con."
Không biết có phải do nỗi sợ bị ngỗng cắn hay không mà cặp chân ngắn kia của Lục Ngữ Nịnh chạy còn nhanh hơn cả mấy đứa Trương Duyệt Hân.

Một bên vừa ra sức chạy, trên mặt còn treo đầy nước mắt, hiển nhiên là đang rất sợ hãi.
Diệp Vân Linh hai ba bước nhảy ra từ đồng ruộng, chạy vội về phía bọn trẻ, cùng chạy còn có mấy người mẹ khác.

[Ôi má ơi ngỗng to là ác bá thôn đấy, hồi nhỏ tôi đến chó cũng không sợ chỉ sợ mỗi bọn này.]

[Tính trả thù của ngỗng rất mạnh. Ai chọc nó một lần sau này chúng nó sẽ luôn đuổi theo cắn con.]
[Nhân viên công tác tổ tiết mục làm ăn kiểu gì thế? Mấy bạn nhỏ đều bị đuổi theo cắn cả rồi, cũng không thấy ai ra quản là sao?]

[Người xưa thường có câu: Thà bị chó cắn, còn hơn để ngỗng mổ. Ngỗng tuy rằng không có hàm răng sắc bén nhưng sức cắn rất mạnh, bị chúng cắn một cái đau muốn thăng thiên.]

Lúc này có hai con ngỗng phi lên, lướt qua tất cả những người khác mà lao thẳng về phía Lục Ngữ Nịnh.

Lục Ngữ Nịnh vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, thấy ngỗng to bay tới, sợ tới mức trực tiếp té lăn ra đất, nước mắt rạt rào rơi xuống: "Anh trai ơi em sợ..."
Mắt thấy hai con ngỗng kia sắp bay xuống mổ Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh phi hai trái bắp trong tay ra, vừa đúng mỗi trái đánh trúng một con, đập cho chúng nó từ giữa không trung rơi xuống dưới mặt đất.

Mọi người: "........"
[Vãi chưởng, ném chuẩn vãi, Diệp Vân Linh trước kia là vận động viên ném đĩa à?]

[Hai con ngỗng kia bị đập trúng xong thì bất động luôn. Không phải bị đập chết rồi chứ? ]

[Diệp Vân Linh đúng là làm xằng làm bậy thật đấy. Ném bắp qua như thế, lỡ ném trúng phải bạn nhỏ thì làm sao bây giờ?]

[Ê lầu trên, bạn có bình thường không thế? Không thấy tình huống nguy cấp à? Huống hồ làm gì có chuyện vạn nhất lỡ may gì, không ném trúng ngỗng thì cứu đứa bé kiểu gì?]

[Diệp Vân Linh lúc ném hai trái bắp kia, trông ngầu phết.]


Bạn cần đăng nhập để bình luận