Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 143 : Lại Là Bắt Cóc Đạo Đức


Tất nhiên hắn ta cũng biết hắn không đủ khả năng để đắc tội bất cứ ai ở đây.
Chỉ có Lục Tử Hạo là khác, hắn biết đứa nhỏ này.

Trong nhà rất giàu có, phụ huynh lại rất bận chưa từng tự mình tới đón con, quan trọng hơn là Lục Tử Hạo tính tình khá trầm lặng, bình thường khá ít nói.
Cho dù có bị bắt nạt ở trường thì cũng sẽ không về nhà cáo trạng.

Trước đó lúc hắn ta tâm trạng không tốt, cũng từng âm thầm bắt nạt thằng bé đó mấy lần, đều không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là hắn không nghĩ tới hôm nay lại xui xẻo như vậy, đúng lúc gặp phải Diệp Vân Linh tới võ quán Taekwondo.

Hắn mím môi, cự tuyệt: "Tôi không đánh với cô, chẳng may tôi làm cô bị thương, tôi cũng không giải thích được."

"Không cần giải thích, chuyện của tôi, tôi có thể tự chịu trách nhiệm." Diệp Vân Linh nhìn hắn, thái độ kiên quyết nói: "Nếu anh không muốn đánh, vậy xin lỗi Tử Hạo nhà chúng tôi đi."
Huấn luyện viên Vương đứng đó do dự, hắn ta làm sao có thể đi xin lỗi.


Xin lỗi có nghĩa là hắn ta thừa nhận sự thật đã bắt nạt Lục Tử Hạo trong lớp.

Đến lúc đó những phụ huynh khác làm sao có thể yên tâm mà giao con cái tới đây cho hắn dạy dỗ nữa, rồi hắn sau này còn lăn lộn trong võ quán này kiểu gì?
Nếu loại chuyện này mà truyền ra ngoài, cho dù có rời khỏi đây, thì cũng chẳng còn võ quán nào chịu thu nhận hắn ta nữa.


Diệp Vân Linh từ trong túi lấy ra một cái dây cột tóc, vừa buộc tóc lại vừa nói: "Không hổ là người học võ, cách xử lý sự việc cũng giống tôi, thích dùng nắm đấm để giải quyết. Tôi thích loại người giống như anh."


Mái tóc dài được Diệp Vân Linh buộc thành đuôi ngựa ra sau đầu, các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt lại càng trở nên linh động.


Giám đốc Trần phụ trách võ quán Taekwondo nghe được động tĩnh vội vã chạy tới đây. Sau khi tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng thay mặt Vương Vệ Hà xin lỗi, tiếp đó lại thuyết phục Diệp Vân Linh, hy vọng cô có thể đem chuyện này việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Còn lấy ra ưu đãi giảm một nửa học phí để thể hiện thành ý.
Diệp Vân Linh không thèm để ý nói: "Lục gia cũng không thiếu tiền. Hiện tại thứ chúng tôi muốn chính là một lời xin lỗi chân thành."


Giám đốc Trần thấy thế vội vàng thúc giục Vương Vệ Hà xin lỗi Lục Tử Hạo.

Vương Vệ Hà cương quyết đứng ở đó bất động, ngược lại còn nhìn Lục Tử Hạo nói: "Lục Tử Hạo, vừa rồi thầy cũng chỉ muốn kiểm tra em một chút mà thôi, đây chỉ là quy trình huấn luyện bình thường. Bây giờ mẹ em đang ở đây làm loạn, là muốn hại thầy mất hết mặt mũi sao?"
So sánh với Diệp Vân Linh khó nhằn, Vương Vệ Hà muốn xuống tay từ chỗ Lục Tử Hạo bên này hơn, nói chuyện với trẻ con dễ dùng cảm tính để thu phục chúng hơn là nói chuyện với người lớn.

Chỉ cần Lục Tử Hạo bên này không truy cứu, phụ huynh của thằng bé cũng không thể dây dưa to chuyện mãi, nếu không sẽ trở thành phụ huynh vô lý.


Lục Tử Hạo mím môi, không nói gì.
Vương Vệ Hà lại tiếp tục: "Thầy để em một chọi ba, cũng là vì thầy tin tưởng thực lực của em có thể chấp nhận được thử thách như vậy. Áp lực càng lớn thì trưởng thành càng nhanh, đạo lý này thầy nghĩ em cũng hiểu được. Có lẽ phương pháp thầy dùng làm em cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không cần thiết phải làm ầm ĩ trước mặt nhiều người như vậy. Em thế này thầy về sau còn dạy những học sinh khác như thế nào? Mọi người sẽ nghĩ về thầy như thế nào? Thầy từng dạy em một năm, cũng coi như là sư phụ em. Chút chuyện nhỏ nhặt, cần thiết phải như vậy sao?"


Diệp Vân Linh đứng ở đó, không ngờ thằng cha này lại còn dùng đạo đức để bắt cóc Lục Tử Hạo nhà cô.

Trẻ con giống nhau đều thiện lương, cũng chưa thể phân biệt được thị phi đúng sai rõ ràng, nếu là một đứa trẻ bình thường nghe được những lời vừa rồi Vương Vệ Hà nói, có lẽ đều sẽ lựa chọn từ bỏ không truy cứu nữa.
Nhưng mặt khác, cô - cái người nhảy ra quyết tâm muốn lấy lại công bằng cho cậu bé sẽ phải xấu hổ, và chuyện vô cớ gây rối trong miệng Vương Vệ Hà cũng sẽ được xác nhận.



Diệp Vân Linh thật ra cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác như thế nào, bất quá việc này đương sự là cậu bé, nếu bản thân cậu không muốn truy cứu, nhịn xuống khẩu khí này thì Diệp Vân Linh đúng là cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận