Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 190: Nam Chính Nguyên Tác


Ánh mắt của tất cả khách mời đều ngóng trông theo những đĩa đồ ăn rời đi, sắp chảy cả nước miếng.
Trương Hi Minh đứng ở phía trước, trên tay cầm mấy tấm thẻ, nói: "Để kiểm tra trí nhớ của các bà mẹ, chương trình sẽ ra đề bài cho mọi người. Vừa rồi nhân viên nhà hàng đã giới thiệu tên và xuất xứ của các món ăn. Bây giờ tôi sẽ lần lượt hô tên của các món, nhóm nào trả lời được chính xác ba nguyên liệu của món tôi đọc tên ra trước thì món ăn đó sẽ thuộc về nhóm mẹ và bé đáp."
Thư Nhã vỗ trán: "Đây mà là kiểm tra trí nhớ gì chứ, có mà muốn kiểm tra chúng tôi có bị Alzheimer không thì đúng hơn."
Trương Thư Du thở dài một hơi, nói: "Bây giờ tôi vừa mệt vừa đói, đầu óc hoàn toàn không tập trung nổi."
Cô ấy lại nhìn sang Diệp Vân Linh bên cạnh, hỏi: "Lúc nãy cô có nhớ kỹ không?"

Diệp Vân Linh lắc đầu: "Ai mà nghĩ tổ tiết mục chơi chó thế chứ, tôi chỉ để ý xem món nào ngon."

Nếu chơi cái khác thì còn được, chứ kiểu đầu óc thế này thì cô chịu, cô không có siêu não đâu.

Đột nhiên Diệp Vân Linh nhớ tới hệ thống, vội vàng hỏi: [Hệ thống, mau mau mở cốt truyện ra, để tôi tìm xem có đoạn này không.]

Diệp Vân Linh cố gắng kìm nén nỗi kích động khi nhìn thấy đoạn này trong cốt truyện.

Kích động chưa được mấy giây, nụ cười trên mặt đã tắt ngúm. Cốt truyện không viết chi tiết đoạn này, chỉ dùng để làm nổi bật sự ưu tú của nữ chính. Trừ hai món đầu tiên ra, các món sau đó đều chỉ lướt qua, tóm lại là nữ chính đã thắng lần thi đấu này.

Trương Hi Minh chọn một tấm thẻ câu hỏi, nói: "Các nguyên liệu chính để làm món cơm dứa là gì? Mời kể ra ba loại nguyên liệu bao gồm cả chính và phụ."

Món này khá đơn giản, Diệp Vân Linh lập tức nhanh nhẹn giơ tay lên, những người khác chậm hơn một bước.

Trương Hi Minh: "Diệp Vân Linh là người đầu tiên giơ tay, xin mời đưa ra đáp án."

Diệp Vân Linh trả lời: "Cơm, cà rốt, dứa."
Những người khác vỗ bàn hối hận, hối hận vừa nãy không giơ tay nhanh hơn.

Diệp Vân Linh đẩy cơm dứa đến giữa mình và hai đứa nhỏ, nói: "Tự mình xúc, mau ăn đi."


Nhìn ba người bọn họ ăn, những người khác ghen tị đến đỏ cả mắt, nước miếng cũng sắp tràn ra ngoài.
Món thứ hai bắt đầu.

Trương Hi Minh: "Gà nước dừa."

Không ngờ lần này Phương Từ giơ tay khá nhanh, cậu bé nhanh chóng trả lời: "Gà, táo đỏ, cẩu kỷ."
Trương Hi Minh hô to: "Câu trả lời chính xác."
Mọi người đều kinh ngạc với tốc độ phản ứng của Phương Từ.


Thư Nhã và những người khác đều khen ngợi thằng bé.
Không nghi ngờ gì, trên mặt Diệp Vi Vi thoáng hiện lên vẻ kiêu ngạo, nhìn Phương Từ cũng thấy thuận mắt hơn vì đã cho cô ta mặt mũi.

Khuôn mặt sáng giờ nặng nề như ai thiếu nợ, cuối cùng cũng đã nở một nụ cười.

Hai món ăn tiếp sau đó đều bị Phương Từ giơ tay giành được, quan trọng là cậu bé không chỉ giơ tay nhanh, mà còn có thể nhớ kỹ bên trong món ăn đó có nguyên liệu gì.

[Oa, trước đây Phương Từ không hay thể hiện, tôi không phát hiện ra cậu bé này thông minh thật đấy. Nãy tôi chỉ lo xem chương trình, cũng không để ý mấy cái món này làm bằng cái gì luôn.]

[Ai mà chẳng thế. Tổ tiết mục đánh úp bất ngờ như thế, khó ai nhớ được lắm.]

[Trước đây tôi đã thích Phương Từ rồi, vừa ôn nhu lại lễ phép, hy vọng Diệp Vi Vi đừng dạy hư thằng bé.]
[Lầu trên đang kể chuyện hài à? Vi Vi nhà chúng tôi chăm sóc thằng bé hai năm nay, Phương Từ ngoan ngoãn hiểu chuyện như bây giờ chính là nhờ công của Vi Vi nhà chúng tôi.]
[Công lao gì cũng dành hết lên người. Cứ làm như chị nhà mấy người là Đường Tăng cứu vớt cả giải ngân hà ấy. Cái này mà cũng bảo nhờ công cô ta được. Cạn cmn lời.]


[Ặc. Mấy người bảo nhờ cô ta thì là nhờ cô ta đi.]

Diệp Vân Linh nhìn các món ăn lần lượt bị bê đi, tất cả đều là món thịt, thèm quá đi.
Không hổ là nam chính của tiểu thuyết, trí nhớ tốt thật.

Cô quay sang hỏi Lục Tử Hạo: "Mấy món đó cháu không nhớ à?"
Theo lý mà nói, Lục Tử Hạo trong tiểu thuyết cũng không thua kém gì nam chính, nên không có lý do gì trí nhớ không theo kịp được.
Lục Tử Hạo: "Cháu giơ tay tranh không kịp."
Diệp Vân Linh: "Để ta tranh, cháu trả lời."
Lục Tử Hạo gật đầu.
Thấy Diệp Vân Linh tham gia giơ tay, Diệp Vi Vi tất nhiên cũng không cam lòng yếu thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận