Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 101: Đánh Một Trận Không Được Thì Hai Trận


Tiếng khóc ảnh hưởng tới Hứa Nặc ít tuổi nhất bên cạnh, thằng bé cũng khóc theo luôn, ngay sau đó Trương Duyệt Hân cũng khóc.

Tiếng khóc ầm ĩ cả một mảnh núi rừng.

Vốn dĩ mọi người đã vừa mệt vừa khát, bọn trẻ còn khóc thành như vậy, tâm trạng lại càng thêm bực bội.
Đứa duy nhất không khóc là Phương Từ, đang ở bên cạnh an ủi các em trai em gái, bất quá hiệu quả không lớn lắm.


Dương Diệp khóc chán lại đòi uống nước, Tưởng Mỹ Hàm chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Vi Vi, rốt cuộc hiện tại chỉ còn một chai nước duy nhất sót lại trong tay cô ta.
Diệp Vi Vi rất muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng đáng tiếc là đang phát sóng trực tiếp, dưới tình huống như vậy, cô ta vẫn phải giữ hình tượng.

Chỉ có thể đưa chai nước khoáng cuối cùng trong tay qua, Dương Diệp lập tức uống sạch hơn nửa bình.

Diệp Vi Vi thấy vậy cũng không tiện lấy lại nữa, chỉ có thể an ủi: "Tiểu Diệp ngoan đừng khóc nữa, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài sẽ được ăn bữa tiệc lớn rất ngon."

Dương Diệp hô to: "Cháu muốn ăn bây giờ, cháu muốn ăn."
Tưởng Mỹ Hàm dỗ dành: "Ra ngoài là có ngay, bây giờ chúng ta cần phải ra ngoài trước đã, con đừng nháo thì mọi người có thể đi nhanh hơn."


Dương Diệp: "Con không đi, con mệt rồi, mẹ gọi xe tới đón chúng ta đi. Con không đi nữa."
Tưởng Mỹ Hàm lại tiếp tục dỗ nhưng hiển nhiên sau một quãng đường dài đầy mệt mỏi Dương Diệp đã không còn nghe lời khuyên bảo của bất cứ ai. Thấy người lớn chậm chạp không đáp ứng yêu cầu của mình, thằng bé nổi giận ném chai nước trong tay về phía Tưởng Mỹ Hàm, còn hét lên: "Bà cái người phụ nữ xấu xa này, bắt nạt tôi, về nhà tôi sẽ mách bố với bà nội."

Mọi người nhìn chai nước cuối cùng bị vứt đi kia, sắc mặt đều trở nên u ám.
Những người khác rõ ràng đều không hài lòng, nhưng lại ngại đang phát sóng trực tiếp nên không nói ra.

Nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thì không được khách khí như vậy.
[Thế này cũng hỗn hào quá rồi đấy, đã năm tuổi rồi mà vẫn như vậy, nhìn muốn cho ăn đòn thật.]
[Chiều con chính là hại con, quá hư rồi.]

[Điển hình của việc chiều hư, nếu là con tôi thì đã sớm ăn một tát.]

[Loại trẻ con này chính là thiếu giáo dục, phải đánh cho một trận rồi mới nói lý lẽ, đánh một trận không được thì hai trận.]


[Chỉ vì nó mà cả đội đều không còn đồ ăn, nước uống.]
[Nhìn tiểu bảo bối Hứa Nặc và tiểu khả ái Trương Duyệt Hân khóc tôi đều thấy đau lòng. Chẳng bằng lúc trước bọn họ đi theo Diệp Vân Linh cho rồi.]

[Nhìn Dương Diệp khó chịu thật, ghét nhất mấy đứa trẻ hư hỏng như thế này.]

Phương Từ nhìn những em trai em gái vẫn luôn khóc nháo không ngừng kia, đột nhiên nghĩ tới em gái Ngữ Nịnh còn nhỏ hơn Dương Diệp hai tuổi nhưng hình như cô bé chưa bao giờ gây sự vô lý như vậy.

Tưởng Mỹ Hàm vừa lừa vừa gạt cuối cùng cũng dỗ được Dương Diệp, những người khác trước máy quay phát sóng trực tiếp cũng quản lý lại cảm xúc, tuy không còn đồ ăn thức uống nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.

Lại lần nữa lên đường, lần này so với lần trước còn vất vả hơn, đã không còn la bàn một đám người căn bản không có phương hướng.

Mà kiến thức về rừng mưa nhiệt đới Diệp Vi Vi lâm thời bổ túc so với thực tế khác biệt một trời một vực.
Rất nhiều lần dẫn mọi người đi nhầm đường rồi loanh quanh vòng vèo ở mãi một chỗ, cuối cùng chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu cứu chuyên gia thám hiểm của chương trình giúp đỡ.

Cơ hội xin giúp đỡ rất nhanh đã dùng hết, cả đội vừa mệt vừa đói, người lớn còn có thể nhịn chứ trẻ con không chịu được, chưa được một lúc lại bắt đầu khóc lóc loạn cả lên.

"Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn rồi."

"Mẹ, con cũng đói, hu hu hu...."
"Mẹ ơi, có muỗi cắn con. Mặt con hình như bị cắn rồi."

Trương Thư Du nhìn về phía Diệp Vi Vi hỏi: "Vi Vi, có thể đưa tôi bình xịt côn trùng được không?"

Diệp Vi Vi đưa cái chai qua, Trương Thư Du nhận lấy lắc lắc hai cái muốn xịt lên người con gái, lại phát hiện xịt mãi cũng không ra.

Nhiều người như vậy dùng chung một cái bình xịt, căn bản không đủ, đã sớm dùng hết rồi.
Tâm trạng mọi người lại lần nữa lâm vào bế tắc, bọn trẻ con khóc lóc cũng chẳng còn tâm tư đi dỗ dành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận