Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 310: Diệp Vân Linh Là Cô Gái Nhỏ Nũng Nịu?


Nhưng vấn đề là quay cảnh đánh đấm sao có thể không có va chạm, cho dù vậy, Phí Đức Lượng vẫn đi sang bên chỗ chỉ đạo võ thuật chào hỏi trước.

Chỉ đạo võ thuật của "Tận thế đến rồi" là người trong nghề đã hơn hai mười năm, tên Lữ Vệ Đông.

Nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh nối tiếng đều nhờ ông ta làm huấn luyện viên võ thuật, là một người rất có kinh nghiệm trong các cảnh đánh nhau.

Lúc Phí Đức Lượng đi ngang qua, tình cờ đúng lúc Lữ Vệ Đông
đang dọn dẹp đạo cụ vũ khí.

"Lão Lữ, chút nữa đứa bé Tiểu Diệp kia qua đây học ông mấy chiêu, lúc dạy ông nhớ kiềm chế một chút nhé." Phí Đức Lượng nói.

Lữ Vệ Đông sợ nhất là gặp kiểu diễn viên mới vừa có tiền vừa nũng nịu thế này, chủ yếu là không chịu được cực khổ, hơi va chạm tí là đã kêu ầm lên.

"Sao cơ, ông bảo tôi hạ thủ lưu tình?" Lữ Vệ Đông đang ở bên kia lau chùi đạo cụ vũ khí, khó hiểu:

"Đây là cảnh đánh nhau, luôn xảy ra va chạm, ông lại bảo tôi hạ thủ lưu tình thì tôi dạy thế nào được?"

Phí Đức Lượng khuyên nhủ: "Ông cũng vào nghề cũng hơn hai mươi năm rồi, làm thế nào ra tay chừng mực cũng hiểu mà. Dù sao người ta cũng chỉ là cô gái nhỏ, nếu đau quá tôi sợ sẽ khóc mất."

Lữ Vệ Đông có chút tức giận: "Yếu ớt như thế thì ông đừng giao cho tôi. Tôi không dạy được cô gái nhỏ như thế đâu."

Phí Đức Lượng cũng đã hợp tác với ông ta nhiều năm rồi, tất nhiên cũng hiểu tính khí đối phương, vỗ vào vai ông ta một cái nói: "Nóng nảy cái gì, càng có tuổi lại càng nóng. Ông lão hơn 50 tuổi như ông, so đo với cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, có biết xấu hổ không?"

Lữ Vệ Đông im lặng không nói gì, nhưng lại đứng thẳng người dậy, vẻ mặt rất không phục.
Phí Đức Lượng từ trên người lấy ra một bao thuốc lá, đưa qua một điếu, nói: "Tôi biết ông vẫn còn tức giận chuyện lần trước đúng không? Đã qua hơn một tháng rồi, sao còn nhớ mãi thế không biết."

Tháng trước, Lữ Vệ Đông chỉ đạo võ thuật cho một bộ phim truyền hình hiện đại. Lúc dạy một nữ diễn viên quay cảnh đánh nhau, đối phương không khống chế lực tốt, bị đập vào bức tường bên cạnh.


Lúc đó tuy Lữ Vệ Đông đã vươn tay ra giữ lại nhưng đối phương vẫn bị trầy da một chút, miệng vết thương đỏ ngầu. Kết quả ầm ĩ đến mức cả đoàn làm phim phải dừng lại, một mình cô ta gào khóc, mười mấy người đứng xung quanh để bôi thuốc cho cô ta.

Cuối cùng, nữ diễn viên kia còn đổ hết trách nhiệm lên đầu Lữ Vệ Đông, trách ông ta không kịp thời bảo vệ mình, hô to gọi nhỏ mắng ông ta.

Lữ Vệ Đông vốn đã thẳng tính, xảy ra chuyện đó xong ông ta bỏ việc tại chỗ luôn.

Chuyện này mới xảy ra được một tháng, đến giờ nhớ lại ông ta vẫn còn tức.


Ông ta và Phí Đức Lượng là bạn nối khố, trước khi tới đoàn làm phim không biết diễn viên chính phim này cũng là một cô gái nhỏ nũng nịu. Ông ta sao mà ngờ được, đạo diễn Phí bình thường vẫn luôn yêu cầu rất cao đối với vai diễn, lần này lại mời một người mới tham gia.

Thấy Lữ Vệ Đông vẫn không trả lời, Phí Đức Lượng trực tiếp tung đòn sát thủ: "Xong việc tôi sẽ gửi cho ông một bao lì xì thật lớn."

"Cút cút cút, lúc nào cũng chỉ biết lấy tiền ra dỗ tôi." Lữ Vệ Đông giả vờ tức giận nói: "Nhưng mà tôi nói trước đây nhé. Nếu giống như cái cô lần trước, mới xước tí tay đã khóc thì đến lúc đó đừng trách tôi sao lại không dạy đấy."

Phí Đức Lượng: "Nếu thế thật thì còn ông phải nói với tôi nữa à? Tôi lại chẳng cắt vai trước ấy chứ."

Lữ Vệ Đông cười nói: "Thôi đi, ông dám cắt chắc? 900 triệu đấy."
Phí Đức Lượng cũng bị lời này làm cho bật cười.
Đúng lúc này Diệp Vân Linh cầm theo kịch bản tới, Phí Đức Lượng lại dặn dò Lữ Vệ Đông mấy câu rồi rời đi.
Lúc đi ngang qua Diệp Vân Linh, còn bảo cô cố lên.

Diệp Vân Linh đi đến trước mặt Lữ Vệ Đông, mở miệng: "Chào thầy Lữ."
Lữ Vệ Đông nhìn thân hình mảnh mai, gầy gò của Diệp Vân Linh, hỏi: "Đã quay cảnh đánh nhau bao giờ chưa?"
Diệp Vân Linh lắc đầu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận