Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 182: Hiện Trường Lật Xe Đáng Xấu Hổ Của Thôn Trưởng


Trước tiên xe buýt chở bọn họ về khách sạn, để mọi người thay sang quần áo trên đảo, sau đó lại chở cả đoàn ra bãi biển.
Thôn trưởng Trương Hi Minh đã sớm đợi sẵn ở đó.

Hôm nay anh ta cũng mặc một bộ trang phục của đảo, trên đầu còn đội một cái vòng hoa.

Sau khi các khách mới đến, các nhân viên công tác cũng đi lên đội vòng hoa cho từng người.

Bọn trẻ con đều cảm thấy mới lạ và thích thú.

Trương Hi Minh hướng về phía mọi người hô lên: "Các bạn nhỏ ơi, các con có nhớ chú thôn trưởng không?"

Có bạn nhỏ thì hét to kêu nhớ, cũng có bạn nhỏ vẫn như cũ không có cảm xúc gì.

Như thường lệ Lục Tử Hạo vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ lục thân không nhận.

Ở tập trước, Trương Hi Minh đã chịu đối xử ghẻ lạnh từ Lục Tử Hạo, lần này Trương Hi Minh thề phải tìm lại được chỗ đứng của mình ở đây.

Anh ta lấy ra một con ốc xà cừ lớn vung vẩy trước mặt, hơi có chút khoe khoang mà nói: "Lần này ai gọi chú thôn trưởng to nhất, chú sẽ tặng cái này cho người đó."
Mấy đứa trẻ lập tức kêu gào, la ó ầm ĩ, gọi thôn trưởng đến vang đội.
Đến cả Phương Từ cũng tham gia vào.


Nhưng điều Trương Hi Minh muốn là tiếng hét của Lục Tử Hạo, thấy cậu bé vẫn như cũ không đoái hoài gì, bắt đầu dụ dỗ: "Tử Hạo, cháu có muốn con ốc xà cừ to đẹp này không? Có thể thổi tù và ra những giai điệu rất hay, còn có thể nghe được cả tiếng sóng vỗ rì rào nữa. Vỏ ốc biển xinh đẹp như vậy, cháu không muốn sao?"
Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua, rất bình tĩnh trả lời: "Không muốn."

Trương Hi Minh khó hiểu: "Tại sao không?"

Vỏ ốc xà cừ vừa to vừa đẹp thế này, có đứa trẻ nào nhìn mà không thích. Đến cả đứa lớn như Phương Từ, trông thấy cũng thích không chịu nổi cũng tham gia la hét, hô hào. Lục Tử Hạo mới có mấy tuổi, chẳng lẽ còn không bị dụ dỗ?

Lục Tử Hạo nói: "Vỏ ốc biển lớn cỡ này cần ít nhất lực hô hấp XX trở lên mới có thể thổi ra tiếng. Cháu không có nhiều sức lấy hơi như thế."

Trương Hi Minh có chút nghi ngờ, cầm ốc biển lên thổi thử, nhưng đúng là không có âm thanh thật.

Lần này Trương Hi Minh cố gắng thổi mạnh hơn, vẫn không có âm thanh gì.

[Ha ha ha ha ha ha ha trưởng thôn Trương, tôi biết lúc này không nên cười nhưng mà tôi chịu không nổi nữa rồi, dáng vẻ trưởng thôn nín thở thổi ốc biển đó quả thật quá buồn cười ha ha ha ha ha.]

[Biểu cảm của thôn trưởng cái lúc bị nói xong không muốn tin đó, thật sự quá hài, tôi cắt được cái meme mới luôn.]


[Đây là lần đầu tiên tôi biết, hoá ra thổi ốc biển khó đến thế cơ à?]

[+1 tôi cũng lần đầu tiên.]
[Cứu với, tôi cảm giác thôn trưởng sắp khóc đến nơi rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Giáo viên tôi nói, đàn ông mà thổi không ra tiếng thì chứng tỏ thận không được.]

[Má ơi lầu trên bình luận ít có ác ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Trương Hi Minh gần như lấy hết sức lực, mặt cũng nghẹn đỏ lại, cuối cùng cũng thổi ra được một tiếng "bíp", nghe giống như tiếng người tiêu chảy đánh rắm.

Thổi không ra tiếng còn đỡ, thổi ra cái tiếng này làm cho tất cả mọi người ở hiện trường đều phải phì cười, ngay cả những nhân viên máy móc trong ekip cũng cười đến run rẩy.

Mọi người có mặt ở đây đều cười đau cả bụng. Thư Nhã cười đến mức đứng không vững nữa, phải tựa vào Trương Thư Du, eo cũng không duỗi thắng nổi.

Khuôn mặt già của Trương Hi Minh đỏ bừng, nhìn về phía Lục Tử Hạo nói: "Chẳng đáng yêu tí nào. Không phát quà cho cháu nữa."

Tuy nói vậy nhưng Trương Hi Minh vẫn tặng cho mỗi bạn nhỏ ở đây một con ốc biển nhỏ, còn con ốc xà cừ lớn nhất lúc nãy thì trao cho Phương Từ, người đã hét to nhất trước đó.

Trải qua chuyện vừa rồi, các bạn nhỏ đều đã biết ốc biển này rất khó thổi lên, nhưng dù vậy thì vỏ của nó cũng khá xinh đẹp.
Hơn nữa vì lòng hiếu thắng của trẻ con nên chúng vẫn sẽ không ngừng cố gắng.

Sau khi Phương Từ nhận được con ốc xà cừ to kia, lại đưa cho Lục Ngữ Nịnh.
Lục Ngữ Nịnh bưng cái vỏ ốc còn to hơn cả mặt mình kia lên, vui vẻ khoe ra hai hàng răng trắng tinh: "Cảm ơn anh Phương Từ."


Phương Từ xoa đầu cô bé nói: "Em thích là được."
Lục vẫn luôn lạnh mặt Tử Hạo nhìn thấy tương tác của bọn họ, lập tức tiến lên kéo em gái ra sau lưng, trừng mắt lườm Phương Từ một cái.

Vừa không chú ý một cái, tên này đã quấn lên em gái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận