Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 393 : Tài Xế Già Diệp Vân Linh


Chuyện hôn nhân của người nổi tiếng luôn là chủ đề được cư dân mạng quan tâm, nhất là khi
nghe nói bọn họ cũng sẽ cãi nhau, cũng sẽ chiến tranh lạnh, thì lại càng hóng chuyện say sưa.

Diệp Vân Linh vừa ăn vừa nghe những người khác kể chuyện.

Thư Nhã đột nhiên hỏi: "Vân Linh, sao không nghe thấy em kể chuyện của em và Lục tổng?"

Diệp Vân Linh đang ăn cam, đột nhiên bị điểm danh thì sửng sốt, sau đó thản nhiên trả lời: "Bởi vì chẳng có gì để nói cả."

Không phải cô không muốn nói, mà đúng thật là không có gì để nói.

Mọi người lại rất tò mò. Tuy Diệp Vân Linh rất xinh đẹp, nhưng với gia thế như Lục Mặc thì có
dạng phụ nữ xinh đẹp nào mà chưa từng gặp, vậy nên không thể là vì bị vẻ bề ngoài của cô ảnh hưởng.

Những người thuộc tầng lớp như Lục Mặc khi kết hôn, không phải luôn chú ý môn đăng hộ đối sao?

Chính vì vậy nên mọi người mới tò mò tại sao hai người có gia thế khác biệt như vậy lại quen biết rồi yêu nhau, cuối cùng là kết hôn.

Không chỉ mấy người Thư Nhã tò mò mà cư dân mạng cũng rất tò mò.

Diệp Vân Linh không nói, bọn họ lại càng tò mò hơn.
Rơi vào đường cùng, Diệp Vân Linh chỉ đành nói: “Lục Mặc với em kết hôn. Nói đơn giản thì cũng rất đơn giản. Năm đó mẹ em cứu mẹ anh ấy, mẹ anh ấy vì muốn báo ân nên đã đề nghị đính hôn từ bé cho bọn em. Sau này lớn lên thì chúng em kết hôn với nhau.”
“Cắt” Tưởng Mỹ Hàm trực tiếp trợn trắng mắt nói: “Có bịa thì cũng phải bịa cho giống thật một chút chứ.”

Trương Thư Du cũng gật đầu: “Đính hôn từ bé còn không bằng nói bọn cô là thanh mai trúc mã cho rồi.”
Thư Nhã thì thở dài: “Lấy EQ của em mà có thể bịa ra được đoạn cốt truyện này thì cũng làm khó em rồi.”

Lần này đến lượt Diệp Vân Linh không phục: “Tôi không nói dối mà, sao nói thật mà mọi người lại không tin? Chuyện tôi với Lục Mặc đính hôn từ bé nghe khó tin vậy à?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, nói: “Đúng thế.”

Diệp Vân Linh cũng không giải thích nữa, chỉ lắc đầu thở dài: “Người đời ngu muội, luôn không muốn tin vào sự thật.”
Thư Nhã đổi đề tài: “Thôi được rồi, không ép em nữa. Vậy em nói một chút về ưu điểm, nhược điểm của Lục tổng đi.”

Diệp Vân Linh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tinh lực tràn đầy thì có được tính là ưu điểm không?”
Thư Nhã vừa bưng chén trà lên uống một ngụm thì trực tiếp phun ra, tự làm bản thân bị sặc, ho khan liên tục.

Những người khác cũng ra vẻ khiếp sợ nhìn Diệp Vân Linh.
[Oa oa oa oa oa, đây là thứ tôi không phải trả thêm tiền mà vẫn có thể nghe sao?]

[Má ơi tốc độ quay xe quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng lại luôn.]

[Tôi hoài nghi Diệp Vân Linh lái xe*, nhưng tôi không có chứng cứ.]
*Lái xe: Viết/nghĩ/vẽ về mấy thứ 18+

[Chủ đề này tui thích nghe, tới luôn bác tài ơi.]
Tiếp đó Trương Thư Du vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Tràn đầy là như thế nào? Nói rõ hơn xem.”
Đến cả Tưởng Mỹ Hàm cũng bắt đầu hỏi: “Có phải thường lăn lộn đến tận nửa đêm không?”

Diệp Vân Linh nói: “Đến tận nửa đêm. Lúc tôi buồn ngủ, đi ngủ rồi thì anh ấy vẫn tiếp tục bận rộn.”
Mấy người khác đều che miệng, hai mắt trừng to như chuông đồng.
Ngô Dục Văn rất kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao? Cô ngủ rồi mà anh ấy vẫn còn tiếp tục? Nhưng mà như thế thì có phải hơi không biết thương xót cho cô rồi không?”

Diệp Vân Linh vừa ăn cam vừa khó hiểu: “Có vấn đề gì đâu. Anh ấy làm của anh ấy, tôi vẫn ngủ của tôi, không ảnh hưởng gì.”

Trương Thư Du và Tưởng Mỹ Hàm liếc nhìn nhau, thì thầm: “Đẳng cấp.”
[Cứuuuuuuuu, Diệp Vân Linh thật sự không xem chúng ta là người ngoài mà.]
[Làm thế nào mà Diệp Vân Linh có thể dùng giọng điệu bình thản nhất để lái xe mạnh mẽ nhất thế?]
[Hoá ra cô lại là người như vậy, Diệp Vân Linh, tôi lại có nhận thức mới về cô rồi.]
[Lục tổng nhìn cũng rất khoẻ mạnh, nhưng tôi không ngờ anh ấy lại sung sức đến vậy, ôi, tinh lực tràn đầy đến mức đó luôn.]
[Diệp Vân Linh biết cách nào thu hút chúng ta thật.]
Thư Nhã ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Trước đó chị còn cảm thấy quan hệ vợ chồng bọn em có chút kỳ lạ, lo lắng hai người lịch trình công việc bận rộn không có thời gian dành cho nhau. Bây giờ xem ra là chị nghĩ nhiều rồi.”
Suy nghĩ một chút, Thư Nhã vẫn khuyên bảo thêm mấy câu: “Cái kia… Ừ tuy rằng đó là chuyện riêng giữa vợ chồng các em, nhưng chị vẫn muốn khuyên em một câu. Đàn ông đôi khi không kiểm soát được nhu cầu ham muốn của mình, nhưng em không thể lúc nào cũng chiều theo anh ta được, phải biết giữ cho bản thân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận