Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 91: Ưu Tú Là Do Nỗ Lực Mà Ra


"Được rồi, các mẹ và các cục cưng, bây giờ mọi người có thể tháo bịt mắt xuống."
Âm thanh quen thuộc của thôn trưởng Trương Hi Minh vang lên.

Diệp Vân Linh tháo bịt mắt, ánh nắng mặt trời chiếu vào, làm cô theo bản năng duỗi tay che mắt lại.

Lục Tử Hạo nắm tay em gái, đứng bên cạnh Diệp Vân Linh một cách rất tự nhiên.

[Ê mọi người có để ý không? Bây giờ Lục Tử Hạo đứng cạnh Diệp Vân Linh tự nhiên cực. Tôi nhớ rõ đầu tập 1, thằng bé lúc nào cũng tỏ vẻ hận không thể cách xa Diệp Vân Linh năm mét.]
[Đúng, đúng, đúng. Cái này chứng tỏ quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ đang dần được cải thiện.]

Thôn trưởng Trương Hi Minh đã sớm đứng ở đó, anh ta rất nhiệt tình chào hỏi mọi người: "Hello các cục cưng, mấy tuần không gặp, các cháu có nhớ chú thôn trưởng không?"


Đám nhóc tỳ cũng rất nể mặt mà trả lời: "Nhớ"
Trương Hi Minh thấy Lục Tử Hạo vẫn luôn không mở miệng, cố ý trêu chọc, hỏi: "Chú để ý vẫn còn một bạn nhỏ không nói nhớ chú. Anh trai nhỏ Tử Hạo, con có nhớ chú không?"
Lục Tử Hạo nhìn Trương Hi Minh rồi trả lời: "Cháu không muốn nói."

Trương Hi Minh vẫn kiên trì không buông tha: "Sao lại không muốn nói, nếu chú cứ nhất định muốn nghe thì sao? Con có nhớ chú không?"

Trương Hi Minh vẫn kiên trì không buông tha: "Sao lại không muốn nói, nếu chú cứ nhất định muốn nghe thì sao? Con có nhớ chú không?"
Lục Tử Hạo trả lời đúng sự thật: "Không nhớ."
Trương Hi Minh che ngực làm bộ bị trúng tên, ra vẻ thương tâm nói: "Chú đau lòng quá đi mất. Tử Hạo nói không nhớ chú, chú buồn quá."
Mọi người đều bật cười.
Diệp Vân Linh cười nói: "Lúc thằng bé bảo không muốn nói là đã cho anh mặt mũi rồi. Ai bảo anh cứ một hai phải hỏi đến cùng."

Trương Hi Minh cợt nhả ra vẻ vô lại: "Chú mặc kệ. Chú cứ nhất quyết phải biết vì sao lại không nhớ chú."
Lục Tử Hạo nghĩ nghĩ vẫn nên giải thích một chút, nói: "Không có thời gian nghĩ tới."
Trương Hi Minh lại ôm ngực: "Chú lại đau lòng nữa rồi."

Trương Hi Minh không lừa được Lục Tử Hạo nhưng Lục Ngữ Nịnh thì lại tưởng anh ta khổ sở thật, nên giải thích thay anh trai: "Anh trai thật sự rất bận. Anh ấy phải đi học, học toán, chơi violon, cưỡi ngựa, bơi lội, còn học cái gì cái gì lớp.."

Lục Ngữ Nịnh bẻ ngón tay, giọng sữa bi bô đếm từng nội dung chương trình học của anh trai, phát hiện nhiều quá, mười ngón tay đếm không hết, đành ngẩng đầu lên nói: "Dù sao chính là phải đi học rất nhiều lớp."

Lúc này Trương Hi Minh không trêu chọc Lục Tử Hạo nữa.
Thân hình nho nhỏ, mỗi ngày phải học nhiều thứ như vậy, trong lòng không khỏi thương xót, nhịn không được tiến lên sờ sờ đầu cậu bé hỏi: "Ngày nào cũng phải đi học nhiều vậy sao? Có cảm thấy vất vả không?"
[Quả nhiên thần đồng ưu tú là do nỗ lực mà ra.]

[Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, có người sinh ra đã ở sẵn thành Rome rồi.]

[Vạch xuất phát đã cao như vậy, con cháu nhà nghèo làm sao có thể so sánh với quý tử nhà hào môn thế này.]
[Mọi người chỉ nhìn thấy người ta là quý tử nhà giàu, không nhìn thấy nỗ lực của Tử Hạo ư?]
[Sự ưu tú của thằng bé cũng là do nỗ lực mà thành. Đúng là có tiền thì không cần nỗ lực cũng có thể sống tốt, nhưng cậu bé vẫn chăm chỉ như vậy nên càng đáng để người khác học tập noi theo.]

[Thật sự cần thiết phải học nhiều như vậy à? Thế thì trẻ con làm gì còn hạnh phúc của tuổi thơ nữa?]
Các khán giả đang tranh cãi với nhau xem trẻ con có nên chăm chỉ liều mạng như vậy hay không, niềm vui thời thơ ấu quan trọng hơn hay là học tập quan trọng hơn?
Kết quả câu nói tiếp theo của Lục Tử Hạo đã phá vỡ tất cả.
Lục Tử Hạo nói: "Cháu không cảm thấy vất vả. Trước kia ba từng dẫn cháu tới công trường, cháu đã nhìn thấy những người công nhân khuân vác gạch dưới cái nắng như thiêu như đốt, cháu nghĩ đó mới gọi là vất vả thật sự."

Trương Hi Minh hỏi: "Vậy nên cháu học nhiều thứ như vậy đều là vì ba cháu yêu cầu?"

Lục Tử Hạo lắc đầu nói: "Ba chưa bao giờ ép cháu phải học cái gì. Ba nói kể cả cháu và em gái cả đời này ham ăn biếng làm thì ông ấy vẫn nuôi được chúng cháu. Nhưng nếu cháu chỉ là một người không có bản lĩnh thì sẽ không ai thật sự khâm phục cháu cả. Muốn có được sự tôn trọng và tán thành của người khác thì bản thân phải nỗ lực phát triển. Hơn nữa cháu cảm thấy con người chỉ sống có một lần trên đời nên không thể uổng phí. Cháu có nhiều tài nguyên hơn những người khác, thì cháu nên học tập nhiều hơn. Có như vậy mới không tính là lãng phí."
Lục Tử Hạo cũng không nói năng hoa mỹ gì, nhưng lại đánh trúng tâm lý của rất nhiều người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận