Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 265: Chẳng Thiệt Thòi Tí Nào


Diệp Vân Linh chỉ có thể cứng đờ rồi nói: "Lục lão phu..." Lời vừa nói ra miệng lập tức ý thức được không đúng, vội sửa miệng: "Mẹ, mẹ nói cái này làm gì, chúng ta vốn dĩ là người một nhà mà. Tử Hạo và Ngữ Nịnh cũng là con của con, con cứu con mình không phải là việc đương nhiên sao."

Câu trả lời rất trọn vẹn, hoàn hảo.

Kha Xuân Phi lau nước mắt, có chút vui mừng nói: "Đúng vậy, chúng ta vốn là người một nhà."

Lục Quốc Trí ngồi bên cạnh, vẻ mặt cũng rất vui mừng, thấy vợ mình khóc đỏ cả mắt, vội lấy khăn giấy đưa cho bà.

Kha Xuân Phi nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, sau đó có chút xúc động nói: "Gả con cho Lục Mặc là uý khuất cho con rồi."

Diệp Vân Linh: "Con không uỷ khuất chút nào ạ, con cảm thấy kết hôn với anh ấy rất tốt." Có tiền tiêu thoải mái, thích mua gì thì mua, lại còn việc mình mình làm, càng không cân phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Cuộc hôn nhân này có chỗ nào mà thiệt thòi chứ.

Kha Xuân Phỉ lại nghĩ cô đang khách khí nên vẫn nói tiếp: "Con không cần phải nói đỡ cho nó. Con trai mẹ tính tình như thế nào mẹ rõ nhất. Thằng nhóc này ngoại trừ cao ráo, xinh đẹp, có chút tiền ra thì chẳng còn ưu điểm gì nữa. Bình thường có thể nói một từ tuyệt đối sẽ không nói từ thứ hai.

Nói chuyện cũng nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị. Mẹ đoán chắc từ khi kết hôn đến giờ cũng chưa tặng được cho con bó hoa nào đúng không. Sống chung với người đàn ông khô khan, nhàm chán như thế chắc ai cũng muốn phát điên lên mất.

Diệp Vân Linh: "...”


Lời này thứ cho cô không tiếp nối.
Kha Xuân Phỉ dạt dào xúc động nói: "Lúc các con mới kết hôn, mẹ còn lo con bị nó ức hiếp, tủi thân cũng không dám nói với mẹ. Cũng may, có vẻ như mẹ lo thừa rồi, bây giờ nhìn hai đứa ân ái thế này, mẹ cũng yên tâm."
Vừa nói bà ấy vừa nắm lấy tay của Lục Mặc đặt lên tay Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh chỉ cảm thấy trên mu bàn tay như có một luồng điện xẹt qua, cảm giác rất kỳ lạ, cô rất muốn rút tay về nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng kia của Kha Xuân Phỉ, đành cố nhịn xuống.

Kha Xuân Phỉ vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Mặc: "Thằng nhóc nhà con nếu sau này dám bắt nạt Vân Linh, mẹ nhất định sẽ đánh gãy chân con."
Lục Mặc trả lời: "Không đâu ạ."

Lục Quốc Trí thúc giục: "Được rồi, đừng đứng nói chuyện nữa, chúng ta ăn cơm đi."
Bữa tối của bọn họ được trực tiếp mang vào bệnh viện.

Mọi người quây quần bên nhau cùng ăn tối, cũng không tệ lắm.

Lục Tử Hạo lúc tỉnh thì không có vấn đề gì, chỉ có lúc ngủ thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng.
Về phần Lục Ngữ Nịnh hiện tại có chút sợ hãi, buổi tối nhất định phải có người ngủ cùng, hơn nữa còn phải là người cô bé rất quen thuộc.

Lục Mặc định hôm sau sẽ xuất viện rồi đưa hai đứa nhỏ đi gặp bác sĩ tâm lý, nếu có vấn đề gì thì kịp thời xử lý luôn.


Cơm nước xong xuôi, hai đứa nhỏ ở lại bệnh viện một đêm, ngày mai lại xuất viện.
Lục Mặc vốn muốn ở lại bệnh viện chăm sóc bọn nhỏ nhưng lại bị Kha Xuân Phỉ đuổi về.

"Con ở đây cũng vô dụng, còn có thím Vương, chú Đức, hai ông bà già chúng ta. Con mau về với vợ con đi. Dù sao con bé cũng là phụ nữ, vừa mới trải qua chuyện lớn như vậy, tuy ngoài miệng không nói nhưng hẳn trong lòng cũng rất hoảng sợ. Con làm đàn ông phải chủ động quan tâm mới đúng." Sau khi quở trách Lục Mặc thêm một hồi, Kha Xuân Phỉ đẩy anh ra khỏi phòng bệnh.

Diệp Vân Linh nhìn thấy Lục Mặc bị đuổi ra khỏi phòng, hiếm khi thấy anh chật vật như vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
Lục Mặc có hơi ngượng ngùng: "Đi thôi, tôi đưa em về khách sạn."

Diệp Vân Linh gật đầu

Lục Mặc lái xe, Diệp Vân Linh ngồi ở ghế phụ.
Vốn Lục Mặc còn định hỏi cô chút chuyện, nào ngờ vừa quay sang thì đã thấy Diệp Vân Linh ngủ mất rồi.

Từ tối qua đến bây giờ cô mới chỉ ngủ có 2,3 tiếng, nên vừa ngồi lên xe là đã thiếp đi.

Thừa dịp dừng đèn đỏ, Lục Mặc cởi áo vest xuống khoác lên người Diệp Vân Linh.
Nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, nghĩ đến chuyện cô vì con mà không ngủ không nghỉ, trong đôi mắt lạnh nhạt như trời đông giá rét như tính cách của anh, hiện lên một chút xót xa.
Chiếc xe màu đen một đường phóng thẳng đến khách sạn, chẳng mấy chốc đã đừng trước sảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận