Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 462: Anh Có Một Giả Thiết



Diệp Vân Linh thản nhiên: [Cậu suy nghĩ nhiều rồi, có cho anh ấy hai cái đầu, cũng không tưởng tượng nổi tôi xuyên sách tới. Dưới tình huống bình cho ai có thể nghĩ được bên trong cơ thể này đã thay đổi thành người khác chứ?

Lục Mặc từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía cô nghiêm túc nói: “Tính cách của một người bình thường đều là do hoàn cảnh sống hình thành, nếu tính cách bỗng nhiên có sự thay đổi lớn thì trừ khi là gặp phải biến cố lớn, thậm chí đến mức không thể chịu đựng nổi.”

Diệp Vân Linh: “Có lẽ là do em bị nhà họ Diệp đè nén quá lâu, đến lúc bùng nổ?”

“Cũng có khả năng.” Lúc này, Lục Mặc đã đi tới trước mặt Diệp Vân Linh, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Bất quá theo suy đoán của anh, anh tin tưởng vào một khả năng khác hơn.”
Bàn tay thô ráp còn mang theo hơi ấm đặt lên ngực Diệp Vân Linh, gằn từng chữ: "Trong này đã đổi người."
Hai mắt Diệp Vân Linh mở to, miệng há ra có thể nhét vừa một quả trứng.

Mẹ kiếp, anh, thực sự đoán được.

Diệp Vân Linh theo bản năng nhìn về phía hệ thống, đúng lúc thấy hệ thống đang bay về phía cô, rồi cứ như vậy biến mất ngay trước mắt.

Đôi mắt Diệp Vân Linh loé lên mãnh liệt.
Nhìn xung quanh, thật sự không thấy bóng dáng của hệ thống đâu.
Đây là trốn rồi à?
Vội vàng gọi hệ thống trong đầu, nhưng gọi thế nào cũng không có phản hồi, thậm chí cô còn phát hiện đường dây kết nối giữa mình và hệ thống hình như cũng bị cắt đứt.

Nhưng cảm giác xiềng xích trói buộc trên người vẫn chưa biến mất.
"Em đang tìm hệ thống của em à?" Lục Mặc đi về phía Diệp Vân Linh, nói: "Em không cần tìm nữa đâu, nó đã bị anh bắt lại rồi."

Diệp Vân Linh nuốt nước miếng hỏi: "... Ý của anh là?"
Chắc không phải như những gì cô nghĩ đâu nhỉ?

Lục Mặc nói: “Chính là như em đang nghĩ.”
Diệp Vân Linh mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Thấy Lục Mặc lại muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Vân Linh vội đưa tay ra ngăn cản.
Tin tức hơi sốc, cô cần thời gian để bình tĩnh lại.

Lục Mặc ân cần hỏi: "Có muốn uống một ly nước không?”
“Ừ.” Diệp Vân Linh gật đầu, còn không quên bổ sung: “Em muốn uống đá.”

Lục Mặc đi tới tủ lạnh bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, chậm rãi rơi vào trong dạ dày, cũng kích thích đầu óc có chút hỗn loạn của Diệp Vân Linh.

Cuối cùng cũng có thể bắt đầu phân tích rõ ràng thông tin Lục Mặc vừa tiết lộ.


Cô tự nhận mình cũng là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, kể cả khi tận thế ập đến, bạn bè xung quanh cô đều biến thành quái vật ăn thịt người.

Hay là khi xuyên sách đến thế giới xa lạ này, Diệp Vân Linh cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh như vừa nãy.

Ngồi một bên ghế sofa, cô trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Sao anh lại phát hiện ra?”

Lục Mặc ngồi đối diện cô, giải thích: "Rất rõ ràng. Anh đã điều tra chuyện của em từ nhỏ đến lớn, em chưa từng học những thứ như cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng chứ đừng nói là đánh nhau. Tính cách của con người có thể thay đổi, nhưng những kỹ năng này không thể học được trong một khoảng thời gian ngắn.”

"Từ đó có thể suy ra, người trong cơ thể này hẳn là đã thay đổi. Lại căn cứ vào tin tức mà trước đó em nói với anh ‘nếu không ly hôn em sẽ chết’, chứng tỏ có người đang ép em phải làm điều này. Chuyện gì mà ngay cả nhân mạch và tài lực nhà họ Lục cũng không giải quyết được, buộc em phải ly hôn, hơn nữa còn đưa ra kết luận không ly hôn thì sẽ chết như vậy. Kết hợp với chuyện kỹ năng và tính cách thay đổi đột ngột, anh mạnh dạn đưa ra giả thiết bên cạnh em có một hệ thống đưa ra nhiệm vụ. Em sẽ nhận được phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại sẽ bị trừng phạt nếu thất bại. Và trong khoảng thời gian này, em không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nhiệm vụ, nếu không em cũng sẽ bị trừng phạt.”

“……” Diệp Vân Linh há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì, cô nhớ lại một chút tình tiết trong tiểu thuyết, trong đó có viết một câu Lục Mặc rất thông minh, tuổi còn trẻ đã có thể xử lý một tập đoàn lớn như Lục thị.

Lúc trước Diệp Vân Linh đối với cái 'thông minh' này còn chưa trải nghiệm nhiều, bây giờ cuối cùng cũng cảm giác được, người đàn ông này cũng đáng sợ quá rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận