Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 458: Tôi Có Bao Nhiêu Phu Nhân?



Diệp Vân Linh nhìn quả chanh đang bay trước mặt mình, đáp: [Tôi đâu có nói cho anh ấy biết bí mật về thế giới này và hệ thống. Tôi chỉ nói nếu không ly hôn thì mình sẽ chết. Đó là sự thật.]

Hệ thống: [Nhưng cô làm như vậy rất nguy hiểm.]

Diệp Vân Linh liếc nhìn nó rồi hỏi: [Nguy hiểm gì?]

Hệ thống há miệng muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn lại không nói ra được gì, bị kẹt ở một chỗ không đáp lại được.

Nguy hiểm gì?
Nó cũng không biết là nguy hiểm gì, không ai trong số ký chủ nó từng làm việc tuỳ hứng như cô.
Cũng may nhìn dáng vẻ vừa rồi của Lục Mặc, có vẻ cũng không nghi ngờ gì cả.

Theo như lời anh nói, hẳn là bốn ngày sau sẽ thuận lợi ly hôn với ký chủ.

Chỉ cần hai người lấy được giấy chứng nhận ly hôn thì nhiệm vụ của ký chủ liền hoàn thành, đến lúc đó mọi người đều có thể thành công lui về.

Diệp Vân Linh không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi cất hòm thuốc, Lục Mặc đi theo phía sau Diệp Vân Linh, nhìn thấy cô đang đi thì đột nhiên dừng lại vài giây, rồi lại đi tiếp.
Trong mắt có chút nghi hoặc.
Mặc dù lúc đó cô không mở miệng nói gì, nhưng rõ ràng lúc cô dừng lại, ánh mắt cô nhìn về phía bên trái, như thể có một người đang đứng ở đó.
Sau khi Lục Mặc lên lầu, thay vì nghỉ ngơi, anh trở lại thư phòng.
Ngồi trên chiếc ghế da lớn, khuỷu tay chống lên bàn, anh rơi vào trầm tư.

Anh không nghi ngờ tình cảm của Diệp Vân Linh dành cho mình, nếu ngay cả một người có thích mình hay không cũng không phân biệt được, vậy thì anh quá thất bại rồi.
Hơn nữa nhìn lại phong cách hành xử trước đây của cô, trước nay chưa bao giờ là kiểu người bỏ chạy khi có chuyện.
Còn nữa, với năng lực hiện tại của Lục gia, cho dù cô có gây ra đại họa thì cũng có người chống đỡ, giải quyết cho cô.
Là chuyện gì mà khiến cô cảm thấy ngay cả Lục gia ra mặt cũng không gánh nổi, còn nhất định phải giấu diếm lý do ly hôn với anh, nếu không ly hôn thì cô sẽ chết.

Bây giờ hồi tưởng lại, anh nhận ra trước đây có nhiều thứ mình đã không suy nghĩ kỹ càng.
Hơn hai năm trước, lúc mới cưới cô về, ấn tượng của anh về Diệp Vân Linh khi ấy là cô xinh đẹp, nhưng lại không có khí chất, hơi nhỏ nhen, nhu nhược, thậm chí là có chút ngu ngốc.
Nhưng hai năm sau, nhìn lại cô, bóng dáng của quá khứ đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ tính cách trở nên mạnh mẽ mà nhiều thứ cũng đã thay đổi.

Lục Mặc lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, nói: "Giúp tôi điều tra mọi thứ về phu nhân, từ lúc còn bé đến khi trưởng thành, thật chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ."
Trợ lý nửa đêm nhận được điện thoại, hiển nhiên đầu óc còn chưa tỉnh táo, hỏi lại: “Phu nhân nào ạ?”
Lục Mặc lạnh giọng nói: “Tôi có bao nhiêu phu nhân?"
Trợ lý lập tức hiểu ra, đáp: "Được ạ, lúc nào ngài cần ạ?"

Lục Mặc: “Càng sớm càng tốt, muộn nhất là trong vòng 24 giờ, tôi muốn nhìn thấy tài liệu.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Không chỉ những chuyện từ khi cô còn nhỏ đến khi trưởng thành, mà còn nhiều thứ khác nữa, anh đều phải kiểm tra lại.
Diệp Vân Linh tối hôm qua sau khi trở về phòng liền đi ngủ, nhưng thật ra cô ngủ cũng không ngon, trong tiềm thức vẫn nhớ tới chuyện này trong đầu.

Không thể ngủ sâu giấc.
Buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn sớm, dứt khoát liền đi chạy bộ thể dục.
Trong trang viên, hoa tươi, đèn và cả bóng bay vẫn chưa được tháo xuống.
Lúc cô nhìn vào ban đêm, chỉ cảm thấy thật đẹp, cảnh đêm mỹ lệ.

Bây giờ nhìn lại vào ban ngày, cô mới nhận ra để bố trí toàn bộ trang viên rộng lớn như vậy, hẳn Lục Mặc đã sớm lên kế hoạch từ rất lâu.
Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, khó trách nửa tháng nay cô cảm giác anh có gì đó không đúng lắm.
Cứ nghĩ như vậy, mọi thứ đều đã có đáp án.
Sau khi chạy một vòng quanh trang viên, Diệp Vân Linh lau mồ hôi trên trán, chạy trở về.

Lúc quay về, cô thấy Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đều đã xuống lầu.
Bữa sáng cũng đã sẵn sàng trong phòng bếp.
Lục Ngữ Nịnh nói như bà cụ non: "Mẹ, đến giờ ăn sáng rồi."
Diệp Vân Linh lấy khăn lông trên cổ lau qua một chút rồi đáp: “Ừ, các con ăn cơm trước đi, mẹ đi tắm qua đã."
Lục Ngữ Nịnh: “Vậy con đợi mẹ.”
Diệp Vân Linh gật đầu, tùy ý nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lục Mặc, liền hỏi: "Ba đi làm rồi à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận