Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 142: Quán Quân Quốc Gia? Nghe Có Vẻ Rất Lợi Hại


Trẻ con đôi khi không hiểu nhiều thứ như vậy, chúng chỉ thấy huấn luyện viên đứng đó chê cười
Lục Tử Hạo nên chúng cũng cùng nhau chê cười theo.
"Ai nói thằng bé không có mẹ?" Diệp Vân Linh đẩy cửa lớp học, dẫm lên giày thể thao đi vào, lại
nhìn về phía huấn luyện viên trong phòng.
Đối mặt với người đột nhiên bước vào, huấn luyện viên Vương không nhớ ra nói đây là phụ
huynh của ai, huống chi đối phương còn mang khẩu trang, hỏi: "Cô là ai? Cô không biết trong giờ
học không được phép tuỳ tiện đi vào lớp à?"
Diệp Vân Linh nói: "Trong giờ học tuỳ ý tiến vào đúng là không thích hợp thật. Vậy thân là một
huấn luyện viên, anh cảm thấy những lời mình vừa nói thích hợp sao? Huống chi anh còn để ba
học sinh cùng đánh một? Tinh thần võ đạo là để cho anh sử dụng như vậy?"

Huấn luyện viên Vương đương nhiên biết những lời mình nói không thích hợp, nhưng hôm nay tâm trạng hắn ta không tốt, giờ lại còn bị vạch trần trước mặt các học sinh thế này, cảm thấy rất mất mặt, cả giận nói: "Đây là lớp học của tôi, mời cô ra ngoài ngay, đừng làm phiền lớp tôi."

Diệp Vân Linh nói: "Anh đang dạy bài nào? Dạy học sinh làm thế nào lấy nhiều bắt nạt ít à? Hay làm thế nào để ỷ mạnh hiếp yếu? Taekwondo vốn ban đầu tập trung vào việc rèn luyện thân thể, kết quả tới chỗ anh, lại thành chiến đấu chống lại cái ác?"

Huấn luyện viên Vương không vui nói: "Đừng ở đây nói hươu nói vượn. Tôi đang dạy học sinh một cách nghiêm túc. Xin đừng đặt câu hỏi về trình độ của một quán quân Taekwondo quốc gia. Hơn nữa tôi cảm thấy lời cô vừa nói Taekwondo chủ yếu là để rèn luyện thân thể, tôi rất không đồng ý. Cô có hiểu đánh nhau là thế nào không? Nếu cô không hiểu thì đừng nói nhảm."

Diệp Vân Linh tiến lên từng bước, thanh âm mang theo vài phần sắc bén: "Quán quân quốc gia? Nghe có vẻ rất lợi hại. Anh bảo tôi không hiểu đánh nhau, vậy thì nhìn dáng vẻ của anh xem ra anh rất am hiểu. Không bằng anh chỉ giáo một chút cho tôi xem."
Huấn luyện viên Vương cự tuyệt: "Tôi không đánh nhau với phụ nữ."

Diệp Vân Linh tiến lên hai bước, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt huấn luyện viên Vương: "Là không đánh, hay là không dám? Bất quá tôi cũng có thể hiểu được. Nếu thua, vậy thì quán quân Taekwondo cả nước bị một người phụ nữ đánh bại, đúng là có hơi mất mặt thật. Không sao, chỉ cần bây giờ anh nói xin lỗi với Lục Tử Hạo, chuyện này liền kết thúc."

Trực giác huấn luyện viên Vương cảm thấy khí tức trên người Diệp Vân Linh lộ ra không đơn giản, hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
Diệp Vân Linh tháo khẩu trang màu đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt yểu điệu xinh đẹp, gằn từng chữ: "Tôi là mẹ của Lục Tử Hạo, Diệp Vân Linh."


Diệp Vân Linh vốn chỉ muốn nhìn xem thằng nhóc Lục Tử Hạo kia học Taekwondo thế nào.
Nghĩ đến năng lực học tập cùng khuôn mặt tuấn tú trêu hoa ghẹo nguyệt của nó, hẳn là rất được các nữ sinh trong lớp yêu thích.

Nói không chừng còn có thể cắn được đường của cảnh tỏ tình vườn trẻ, thanh mai trúc mã hay nuôi vợ từ bé gì đó thì cũng rất tuyệt.


Diệp Vân Linh, người thích đọc tiểu thuyết, lập tức tự bổ não ra vài ba cốt truyện của tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.
Kết quả sau khi tới thì phát hiện, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Lục Tử Hạo không chỉ không được chào đón, thậm chí hình như còn rất bị ghét ở trong lớp.


Ban đầu chỉ là chuyện trẻ con đùa giỡn với nhau, Diệp Vân Linh cũng không để ý, trẻ con ầm ĩ cãi nhau là chuyện rất bình thường.
Nhưng những gì huấn luyện viên nói sau đó lại khiến Diệp Vân Linh cau mày.
Thằng cha này ở đâu ra vậy? Hắn ta lấy đâu ra lá gan mà dám ức hiếp Lục Tử Hạo, chẳng lẽ không sợ Lục gia biết được sẽ trả thù sao?

Diệp Vân Linh không biết, đây không phải lần đầu tiên Vương Vệ Hà bắt nạt Lục Tử Hạo.

Hai ngày trước, hắn ta bị bạn gái đá vì chê hắn không có tiền để đến với một phú nhị đại giàu có.

Hai hôm nay tâm trạng hắn ta vẫn luôn khó ở, tâm lý căm ghét người giàu vẫn luôn nhen nhóm trong lòng hắn.
Hắn ta là quán quân Taekwondo thì thế nào, còn không phải chạy tới đây dạy cho mấy đứa bé này sao.

Nghĩ đến việc tất cả những đứa bé này đều là phú nhị đại, không cần làm việc cũng có thể đạt được thành tựu người khác nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đã có. Vương Vệ Hà càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận