Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 424: Gia Đình Cực Phẩm


Bất quá lúc đó Diệp Vân Linh xem cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Mặc ăn mặc như vậy, lại có một loại cảm giác vừa cấm dục vừa khí phách.

Phảng phất như nhìn thấy một thủ lĩnh bộ lạc ngồi trên lưng ngựa trở về sau khi chinh chiến sa
trường.
Lục Mặc nói: "Em cũng rất đẹp."

Diệp Vân Linh chọn một chiếc áo lót bên trong có hoa văn và màu sắc, bên ngoài là áo khoác cổ lông, nhưng lớp lông trên đó không nhiều như của Lục Mặc.

Trên tai đeo hoa tai Tây Tạng nhiều màu sắc, trên đầu cũng đeo trang sức trán, phối hợp với
phong cách trang điểm, nhìn vừa tao nhã vừa tiêu sái.

Lúc này Lục Tử Hạo đi vào, cũng khiến cho Diệp Vân Linh hai mắt sáng lên.


Áo lót màu trắng, phần tay áo và cổ áo đều là màu xanh nước biển, nhưng phía trên còn có hoa
văn.
Khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu xám xanh với phần lông trắng, tay áo có hoa văn màu đỏ, đeo một chiếc vòng cổ lớn, trên trán buộc một chiếc đai, nhìn giống như một tiểu vương tử Tây Tạng bước ra ngoài đời thực.

Diệp Vân Linh khen ngợi: "Thằng nhóc này, mặc bộ quần áo này đẹp thật đấy."
Lục Ngữ Nịnh cũng ra sức ca ngợi: "Anh ơi, anh đẹp trai quá."
Vốn còn ngại quần áo trên người nặng nề, lúc này tiểu vương tử ngược lại cảm thấy hơi ngượng ngùng khi được khen.
Đúng lúc này ông chủ đi vào, vừa nhìn thấy tạo hình của bốn người, liền lập tức tươi cười nói: "Thế này cũng đẹp quá mức rồi. Không nói ngoa chứ từ khi tôi khai trương tiệm này tới nay, bao nhiêu năm thì bốn người nhà mình chính là những người mặc trang phục Tây Tạng đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy."

Đi theo sau ông chủ còn có VJ quay phim của chương trình.

[Đẹp thật đấy, tôi nhìn mà cũng muốn đi chụp một bức ảnh.]

[Mẹ kiếp, đã sớm biết là bọn họ đẹp rồi, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này.]
[Giá trị nhan sắc của một nhà bốn người này đỉnh cao thật đấy, 100 điểm không có nhưng. Đúng là gia đình cực phẩm.]

Ngay sau khi cả nhà Diệp Vân Linh vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều bình luận của cư dân mạng.
# Diệp Vân Linh Quần áo Tây Tạng #
# Nhan sắc cực phẩm của một nhà bốn người Diệp Vân Linh #

Hai tiêu đề này liên tiếp nhảy lên hot search.
Những từ như nhan sắc cực phẩm nếu áp dụng với những người khác thì rất dễ bị mắng, nhưng khi đặt lên người của mấy người nhà Diệp Vân Linh và Lục Mặc thì không ai có ý kiến gì.
Cho dù là anti fan trước đây cũng thế.

Có thể chê kỹ năng diễn xuất của Diệp Vân Linh kém, chê tính cách của cô không tốt, tố chất cô thấp, nhưng chưa có anti fan nào từng bôi đen ngoại hình của cô.
Xét cho cùng, cư dân mạng chỉ dễ bị dẫn dắt theo dư luận, nhưng bọn họ không bị mù.
Đạo diễn Tần nhìn các tiêu đề trên hot search, cười toe toét, khoé miệng sắp kéo lên tận mang tai.

“Tới gần đi, tới gần thêm chút nữa, ba mẹ quay lưng lại."
Một nhà bốn người bắt đầu chụp ảnh, đầu tiên là chụp ở trong nhà, sau đó là ra ngoài trời, ngoại hình siêu đẹp của bọn họ đã cho nhiếp ảnh gia rất nhiều cảm hứng, mỗi bức ảnh đều giống như ảnh bìa tạp chí.
Sau khi chụp ảnh xong, Lục Mặc là người đầu tiên đi thay quần áo, anh đứng sau máy tính nhìn ông chủ đang tải ảnh vào.

Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên một bức ảnh chụp chung của hai vợ chồng.
Anh cầm một thanh trường kiếm trong tay, quan sát xung quanh, trong khi Diệp Vân Linh thì cầm một cây cung cổ điển, làm tư thế giương cung chuẩn bị bắn tên.
Lục Mặc hỏi: “Có thể gửi một bản những bức ảnh này vào email của tôi được không?”

Ông chủ đáp: “Tất nhiên là được rồi, nhưng mấy tấm này vẫn chưa được chỉnh sửa, anh có muốn chờ đến khi tôi chỉnh xong rồi gửi không?"
Lục Mặc nói: “Không cần đâu, cứ vậy đi.” Anh cầm giấy bút bên cạnh viết lại địa chỉ email cho ông ta.
“Cũng đúng, ảnh chụp của nhà mình rất đẹp, chưa chỉnh sửa cũng đã không chê vào đâu được." Ông chủ đang nén ảnh lại thành tệp, chợt nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "À đúng rồi, xin hỏi tôi có thể sử dụng những tấm ảnh này để quảng cáo cho cửa hàng không? Đổi lại, tôi sẽ miễn phí chụp ảnh lần này."
Lục Mặc trực tiếp từ chối: "Không cần."
Ông chủ vẫn cố gắng thuyết phục, nói: "Tôi có thể trả phí cho mọi người." Những bức ảnh này thực sự quá xuất sắc, nếu phóng lên đặt ở cửa, đảm bảo sẽ thu hút rất nhiều khách hàng.
Lục Mặc liếc nhìn đối phương một cái.
Ông chủ lập tức nói: “Tôi hiểu rồi."
Đáng sợ quá đi mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận