Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 377 : Lục Tổng Nói Có Là Có


"Anh muốn kiếm tiền bằng cách nào? Đừng nói là học theo tôi đi càn quét hàng của các chủ sạp nhé?" Nghĩ đến đây, Diệp Vân Linh vội lắc đầu nói: "Bọn họ đều đã bị tôi tàn sát qua một lần rồi, bây giờ lại đi qua đó tiếp chắc không ổn đâu?"


Lục Mặc đút một tay vào túi, khẽ lắc đầu nói: "Chẳng lẽ em không biết sao? Trên hòn đảo du lịch này có rất nhiều trò chơi có thử thách ẩn, nhận được tiền thưởng."


Vừa nghe thấy tiền thưởng, hai mắt Diệp Vân Linh lập tức sáng lên, cố nén hưng phấn trong lòng, kéo tay Lục Mặc lắp bắp hỏi: "Anh nói, nói rõ hơn một chút đi."


Lục Mặc: “Tôi đã từng đến nơi này một lần. Thật ra ở đây có rất nhiều cuộc thi có thiết lập tiền thưởng. Ví dụ như thi ném phi tiêu, nếu liên tục ném trúng hồng tâm 10 lần là em sẽ nhận được 1000$ . Còn có thi cưỡi ngựa, có thể nhận được 5000 đô. Ngoài ra còn có bắn cung, trượt tuyết, …v…v..”

Diệp Vân Linh nghe về những khoản tiền thưởng này, trái tim lập tức trở nên kích động, cô kéo tay Lục Mặc: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi kiếm tiền đi.”

Lục Mặc nhìn xuống tay mình, những ngón tay thon dài của người ấy nắm lấy lòng bàn tay có chút thô ráp của anh, từ độ ấm trong lòng bàn tay, dường như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của cô.
Lục Tử Hạo nhìn hai người lớn nói đi là đi, bất đắc dĩ kéo em gái, hét lên: “Hai người đi chậm thôi, bọn con theo không kịp.”


Diệp Vân Linh đi được vài bước mới nhớ ra còn có hai đứa bé, liền buông tay, quay lại kéo Lục Ngữ Nịnh.

Lục Ngữ Nịnh đứng tại chỗ, mệt mỏi nói: “Dì Vân ơi, chân cháu đau quá.”

Diệp Vân Linh cũng nghĩ tới điều này, hai đứa bé hôm nay đã đi bộ rất nhiều, vốn trước đó định ngồi xe thì lại gặp Lục Mặc nên quên luôn chuyện xe cộ.
Lục Mặc âm thầm siết tay cảm nhận hơi ấm còn sót lại, nói: “Có thể ngồi xe điện tham quan.”

Diệp Vân Linh: “Ngồi, hai ngàn chứ gì, chờ chị đây kiếm được tiền thì coi như chuyện nhỏ thôi.”

Một nhà bốn người đi về phía chiếc xe điện lúc nãy.


Doãn Bằng Thành và những người khác đang trốn sau cây cột lộ ra vẻ mặt mờ mịt?

Phó tổng giám đốc hỏi thẳng: “Khu trò chơi của chúng ta có quy định thi đấu như thế thật à?”

Doãn Bằng Thành lườm anh ta một cái, nói: “Cậu có bị ngốc không thế? Không nghe Lục tổng nói là quy tắc ẩn trong trò chơi à? Còn không mau đi sắp xếp xuống dưới, để quy tắc lập tức có hiệu lực đi.”


Phó tổng giám đốc nhanh chóng phản ứng lại, vội lấy điện thoại di động ra bắt đầu phân phó cấp dưới.

Chỉ một câu nói của Lục tổng, luật chơi trên toàn bộ hòn đảo của bọn họ đều thay đổi.
Mà đạo diễn Tần đang xem phát sóng trực tiếp ở hậu trường cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.

Ông ta quay sang hỏi phó đạo diễn bên cạnh, khó hiểu: “Trên đảo Baja lại có mấy cuộc thi có tiền thưởng? Sao không nghe tổ kế hoạch thông báo gì nhỉ?”
“Thì nói là quy tắc ẩn mà, chắc bên tổ kế hoạch bọn họ cũng không biết.” Phó đạo diễn lắc đầu, sau đó hỏi: “Đạo diễn, vậy chúng ta mặc kệ bọn họ đi thi đấu để giành tiền thưởng à? Nếu bọn họ kiếm được nhiều tiền thưởng quá thì kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ gặp bất lợi đó.”

Đạo diễn Tần nói: “Nhưng bọn họ vẫn dựa vào quy tắc để kiếm tiền mà, sao tôi có thể ngăn được? Với lại cậu gấp gáp cái gì, nếu đã là quy tắc trò chơi ẩn, thì cậu cho rằng trò chơi đó có thể dễ dàng thắng vậy sao?”


Diệp Vân Linh và mọi người đứng trước xe điện. Lục Mặc móc chìa khoá trong túi ra, sau đó chợt dừng lại, hơi xấu hổ nhìn Diệp Vân Linh nói: “Tôi…….tôi hình như không lái được xe này.”
“………..” Diệp Vân Linh không ngờ tới chuyện này, cô cố nín cười, lấy chìa khoá xe trong tay Lục Mặc, cười nói: “Để tôi lái cho.”


Thật ra không biết lái xe điện thì cũng không có vấn đề gì, nhưng chủ yếu là vì Lục Mặc khoác lên mình hình tượng tổng tài lạnh lùng người sống chớ tới gần, trước đó còn thể hiện dáng vẻ mọi chuyện ta đây đều nắm chắc, kết quả đi lại chỗ lấy xe thì lại thả ra một câu ‘không biết lái xe’.


Cái này hơi không phù hợp với hình tượng bá vương mà anh thể hiện trước đây.

Lục Mặc nghiêng đầu nhìn cô một lúc, nói: “Em muốn cười thì cứ cười đi.”
Diệp Vân Linh lên xe, vừa cắm chìa khoá vào ổ vừa nói: “Tôi không có cười, tôi chỉ đang luyện cơ mặt một chút thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận