Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 385 : Hắc Bạch Song Sát


Vừa cài vừa an ủi: "Hôm nay ra ngoài vội quá, trên người cũng không mang phụ kiện gì theo, chỉ có mấy cái ghim cài áo này. Mọi người chịu khó gắn mấy cái này lên trước nhé. Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ mang nguyên bộ cho mọi người."

Trên mặt mấy người kia biểu cảm sắp khóc đến nơi rồi, Diệp Vân Linh vẫn nói tiếp: "Ôi, nhìn mọi người khổ sở chưa này. Thôi đừng buồn nhé, cùng lắm sau này nếu chúng ta còn có duyên gặp lại, tôi sẽ tặng cả phụ kiện cho mọi người là được chứ gì."

Nói xong Diệp Vân Linh còn tự tấm tắc khen ngợi bản thân: "Haiz, ai bảo con người tôi tốt bụng thế đấy."

Nhiễm Văn Giai tức đến mức chảy cả nước mắt, chỉ vào Diệp Vân Linh nói: “Cô……..” Ức chế đến mức không nói nên lời.
Diệp Vân Linh bắt lấy tay cô ta, tình cảm trìu mến chân thành: “Bảo bối, đừng kích động. Nếu không tí nữa mặc bộ đồ này, đeo cái ghim cài áo này đi một vòng, khả năng sẽ còn kích động hơn nữa đấy. À đúng rồi, nếu đi trên đường mà gặp được bạn cũ nào trước đây, thì cũng có thể giao lưu trao đổi kinh nghiệm trèo tường* với đối phương một chút.”

*Trèo tường: Dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “xuất tường” – trèo tường để miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.

Vốn đã nhẫn nhịn lắm rồi, giờ lại bị những lời này của Diệp Vân Linh bổ thêm một đao nữa, Nhiễm Văn Giai không kìm được mà bật khóc luôn, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Diệp Vân Linh còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Bảo bối, đừng khóc, đừng quên tí nữa còn phải đi một vòng đấy. Tôi sẽ nhờ người đi theo sau, phải hoàn thành nhiệm vụ đấy nhé. Nếu không tất cả mọi người sẽ chê cười fan của Diệp Vi Vi thích chơi xấu đấy.”

Đáp lại Diệp Vân Linh là tiếng gào khóc to hơn của Nhiễm Văn Giai.

[Chậc, chọc ai không chọc, lại cứ một hai phải đi chọc Diệp Vân Linh.]
[Xem Diệp Vân Linh đấu với người khác, luôn luôn là kịch bản sảng văn, chưa bao giờ làm tôi thất vọng.]
Quần chúng trong khu vui chơi xem cảnh này, có người vỗ tay khen hay, có người dựng ngón tay cái lên cho bọn họ.
Nhưng lúc này Diệp Vân Linh chỉ nghĩ đến một điều.
Tiền thưởng của thử thách.


Cũng may, đúng lúc này người phụ trách đi tới, trong tay cầm một cái phong bì, còn có một ngàn$ . Anh ta đưa cho Lục Mặc, trịnh trọng nói: “Lục…..Lục tiên sinh, đây là tiền thưởng một nghìn$ của ngài cho thử thách lần này. Còn đây là phí báo danh trả lại cho mọi người.”
Lục Mặc chỉ sang Diệp Vân Linh bên cạnh: “Đưa cho vợ tôi đi.”
Diệp đã sớm chờ sẵn một bên Vân Linh, hai mắt đều hoá thành ký hiệu$ Mỹ rồi.

Cô sung sướng đón lấy tiền thưởng và phí báo danh.


Mở phong bì ra đếm lại đảm bảo không thiếu một đồng, khoé miệng sắp cong đến tận mang tai.
[Không được, không được rồi. Tôi thực sự không thể nhìn nổi cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của Diệp Vân Linh.]

[Biểu cảm của Diệp Vân Linh bây giờ giống hệt biểu cảm của tôi lúc nhận lương đầu tháng.]
[Cái câu ‘Đưa cho vợ tôi đi’ của Lục Tổng nghe cưng chiều thật đấy.]

[Ánh mắt của Lục tổng luôn không rời khỏi Diệp Vân Linh. Ánh mắt không biết nói dối. Hơn nữa cũng chỉ có lúc đối mặt với vợ thì anh ấy mới tươi cười. Ôi, đúng kiểu lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình em.]
[Khi cô ấy nghịch ngợm thì anh ấy cười sủng nịnh. Phải chăng đây chính là tình yêu.]
Người phụ trách nói thêm mấy câu khách sáo rồi chuẩn bị đi xuống sân khấu, kết thúc hoàn mỹ lần khiêu chiến này thì bỗng nhiên bị Diệp Vân Linh kéo tay lại: “Khoan, đừng đi vội.”
Cô đếm rồi lấy ra 500$ trong 1000$ vừa nhận được, đặt lại vào tay người phụ trách và nói: “Tôi cũng muốn khiêu chiến.”

Người phụ trách: “…………..” Cấp trên hình như chưa đề cập đến tình huống này.
Diệp Vân Linh: Phải tranh thủ kéo lông dê mới được.
Diệp Vân Linh thắng được 2000$ , mỹ mãn mà rời đi.

Thao tác của vợ chồng nhà này, một lần nữa khiến cho người phụ trách trò chơi hoài nghi, chẳng lẽ bây giờ người chơi phi tiêu đều giỏi như vậy sao?
Sau đó, Lục Mặc dẫn theo Diệp Vân Linh bắt đầu đi càn quét sân bắn cung, hồ bơi, câu lạc bộ cưỡi ngựa…
[Hai vợ chồng nhà này đúng là Hắc Bạch song sát, đi tới đâu càn quét tới đó.]
[Sao bọn họ chơi cái gì cũng giỏi thế nhỉ, liệu có trò nào bọn họ không biết không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận