Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 374 : Tình Cảm Không Vượt Qua Nổi Thử Thách


Lục Mặc đang chỉnh lại khẩu trang, giả vờ làm một tài xế qua đường, bàn tay với những khớp
xương rõ ràng chợt cứng đờ, khó có khi nói lắp, hỏi: "Em, em nhận ra nhanh thế?"

Diệp Vân Linh nhìn trang phục của anh, nói: "Rất rõ ràng mà."

Tuy anh đang mặc một bộ đồ công nhân, còn đội mũ, đeo khẩu trang nhưng nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài vẫn đẹp trai đến mức người khác không thể rời mắt được.

Hơn nữa, chiều cao gần 1m9 cộng thêm khí chất bẩm sinh, có tài xế lái xe điện nào lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Rất khó để người ta không nhận ra, đúng không?
Lục Mặc dứt khoát tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nói: “Vậy mà anh còn tưởng mình đã che giấu rất tốt.”

Diệp Vân Linh đánh giá từ trên xuống dưới Lục Mặc, sau đó trả lời rất đúng trọng tâm: “Nếu đổi thành người khác thì có thể đã thành công rồi, nhưng anh đẹp trai thế này, rất khó mà không nhận ra.”
Lục Mặc chú ý tới trang phục Diệp Vân Linh đang mặc, áo sơ mi ngắn tay màu lam và quần short ngắn.


Một đôi chân trắng nõn, thẳng tắp cứ như vậy lộ ra ngoài.
Lục Mặc thấy có rất nhiều chàng trai đi ngang qua đều sẽ quay đầu lại nhìn cô thêm mấy lần.
Một lòng một dạ chỉ đặt trên chân Diệp Vân Linh nên anh đã hoàn toàn bỏ lỡ lời khen của cô dành cho mình.
Lục Mặc nhanh chóng cởi áo khoác lao động bên ngoài, để lộ áo sơ mi xám khói nguyên bản bên trong.

Anh quấn chiếc áo khoác quanh eo Diệp Vân Linh rồi buộc tay áo lại.

Diệp Vân Linh thấy bên hông mình đột nhiên nhiều thêm một chiếc áo khoác, khó hiểu nhìn đối phương hỏi: “Làm gì thế?”


Lục Mặc nghiêm trang trả lời: “Trời hơi nóng, em giữ giúp áo khoác của tôi đi.”
Diệp Vân Linh phản bác: “Anh có nóng cũng đừng có buộc quần áo lên người tôi chứ, sao không tự buộc lên người……”

Ngước mắt nhìn vòng eo rắn chắc của Lục Mặc, cho dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng vẫn không che giấu được.
Diệp Vân Linh tưởng tượng một chút, lấy thân phận của Lục Mặc mà lại buộc một cái áo khoác công nhân trên eo, đúng thật là rất kỳ quái.

Diệp Vân Linh muốn buộc lại áo cho chắc sợ nó bị rơi ra, nhưng tay cô lại đang cầm một chuỗi kẹo hồ lô, không tiện lắm.
Lục Mặc tiến lên một bước, thân hình cao lớn ép sát, đặt tay lên áo quanh eo cô, vừa sửa sang lại vừa nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ em giúp.”

Hai người đứng gần nhau đến mức Diệp Vân Linh thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi thở ấm áp của Lục Mặc khi anh cúi đầu xuống, nghe thấy lời anh nói: “Anh còn có chuyện cần tôi giúp à? Nói đi, là chuyện gì, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
[A a a a a a a a a a hai người bọn họ đứng cạnh nhau đẹp đôi thật đấy.]

[Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ nhìn như tranh luôn.]
[Lúc nãy tôi còn thấy ghen ghét với Diệp Vân Linh, nhưng bây giờ mới nhận ra bọn họ đúng là trời sinh một đôi, ai cũng không thể xen vào được.]
[Mọi người có để ý Lục tổng nói chuyện với người khác lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi nói với Diệp Vân Linh thì lại rất dịu dàng không?]
[Trước đó còn có mấy con ruồi nhặng kêu bọn họ đến với nhau chỉ vì tiền, giờ xem cảnh này đi, ai không nói một câu đôi này đúng là chân ái.]

Lục Mặc: “Ứng giúp tôi hai ngàn để trả tiền xe.”
Diệp Vân Linh đang ăn kẹo hồ lô dừng lại sửng sốt, vẻ mặt vui mừng khi được ăn ngon lập tức biến mất.

Lùi ra sau một bước, kéo Lục Ngữ Nịnh đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tôi vất vả cả buổi mới kiếm được 3000$, vừa nhìn thấy mặt đã muốn lừa tôi lấy đi 2000$, đồ tra nam.”

Lục Mặc: “……….”

Khán giả: “……….”
Tình cảm của hai người không chịu nổi thử thách như vậy sao? Có hai ngàn thôi mà.

Lục Mặc đứng ở đó, có lẽ không bao giờ ngờ được rằng chỉ vì hai ngàn mà mình đã bị người khác vứt bỏ.
Lục Tử Hạo bên cạnh liếc nhìn ba mình, vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Ba, con không ngờ ba lại là loại đàn ông ngửa tay ra đòi tiền phụ nữ như thế. Con cảm thấy con cần phải nhìn nhận lại ba một lần nữa.”

Nói xong câu này, Lục Tử Hạo còn “chậc chậc” mấy tiếng.
Lục Mặc: “……….”
Nhìn thoáng qua tài xế đang lúng túng chờ bên cạnh, trong lúc nhất thời anh không còn lời gì để nói.
[Ha ha ha ha ha sao tự dưng cảm thấy Lục tổng có chút đáng thương là thế nào nhỉ?]

[Tuy là không được phúc hậu lắm, nhưng tôi thật sự không nhịn được muốn cười thì phải làm sao bây giờ? Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận