Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 476: Sau Bao Nhiêu Kiếp Vẫn Si Tình



Hai người nhìn về bốn phía, xung quanh là một vùng sa mạc vô tận.

Cố gắng đi về phía trước một đoạn nữa, nhưng vẫn không có gì.

Chân trần dẫm trên cát chẳng khác nào đang đi trên lò lửa.
Dấu chân trên sa mạc nhanh chóng bị gió cát vùi lấp.
Mặt trời trên đầu chói chang, giót cát bốn phía giống như vô số mũi dao nhỏ cứa vào mặt họ.
Càng đi về phía trước, Diệp Vân Linh cảm thấy độ ẩm trong thân thể mình như đang bị hút hết ra ngoài.


Môi bắt đầu khô nứt, tốc độ đi lại càng lúc càng chậm, mỗi bước đi đều nặng nề như có ngàn cân đè lên chân.

Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, chảy xuống má rồi thấm vào quần áo.

Diệp Vân Linh đi được một đoạn, lảo đảo một cái suýt ngã, may mà Lục Mặc giữ cô lại.

Cô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Lục Mặc cũng không được tốt lắm.
Khuôn mặt vốn anh tuấn kia bị phơi nắng đến đỏ bừng.
Đáy mắt Lục Mặc mang theo vẻ quan tâm, hỏi: “Em có sao không?”
Diệp Vân Linh hơi đứng thẳng người dậy, nói: "Em không sao, em ngược lại muốn xem xem hắn ta còn có thể nghĩ ra chiêu gì nữa, có bản lĩnh thì giết em luôn đi."
Nói xong, Diệp Vân Linh vừa mới đứng lên lại suýt chút nữa ngã xuống, cả người tựa hồ có chút yếu ớt.

Diệp Vân Linh vẫn mạnh miệng: "Không sao, em vẫn ổn."
Như để chứng minh mình thực sự không sao, Diệp Vân Linh kiên định đi về phía trước hai bước.
Kết quả là vừa bước đi, cô đột nhiên bị một sợi dây thừng trói lại, không cử động được.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Lục Mặc cũng không phản ứng kịp.

Lục Mặc tiến lên hai bước, cố gắng cởi trói cho Diệp Vân Linh, nhưng anh còn chưa kịp lại gần thì đã bị một bức tường trong suốt bắn trở lại.
Cả người nặng nề ngã trên mặt đất, lòng bàn tay trượt trên cát, tạo ra mấy vết xước rất sâu, nhưng lúc này Lục Mặc cũng không còn tinh lực để quan tâm.
Anh lại tiếp tục đứng dậy và đi về phía trước, nhưng vẫn bị dội ngược trở lại.
Xung quanh Diệp Vân Linh như được dựng lên một bức tường vô hình nhưng nặng nề.

Lúc này Lục Mặc cảm giác không gian có sự biến động, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy phía xa xa, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh đang lao tới đây.
Mỗi một lần chớp mắt, bóng dáng của đối phương lại gần hơn mấy chục mét.
Chỉ trong vài nhịp thở, Chủ Thần đã xuất hiện trước mặt Lục Mặc.
Diệp Vân Linh lúc này hai tay bị trói chặt, hoàn toàn không thể thoát ra khỏi kết giới trong suốt kia, thấy Chủ Thần lại xuất hiện, nói thẳng: “Ngươi không giết được ta, chỉ có thể làm những chuyện bỉ ổi này thôi sao?"

Đối mặt với khiêu khích của Diệp Vân Linh, Chủ Thần không chút để ý nói: "Ta không giết được ngươi, nhưng lại có thể làm cho ngươi đau đớn đến không muốn sống."
Theo lời hắn nói, sợi dây thừng đang trói Diệp Vân Linh không ngừng co rút lại.
Đau đớn khiến cô nhíu mày thật sâu, nhưng dù như vậy, Diệp Vân Linh vẫn không hừ một tiếng, cắn chặt môi dưới chịu đựng.
Thấy Lục Mặc còn muốn tiến lên, Chủ Thần không chút khách khí nói: "Nếu ngươi dám tiến lên một bước, ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết."

Hắn vừa nói xong, Diệp Vân Linh vốn đang ở trên mặt đất, lập tức bay lên không trung, cả người giống như bị treo lên.
Những lời Chủ Thần vừa nói đã trực tiếp áp chế Lục Mặc, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, lông mày của anh nhíu chặt lại.
Gió cát trên không trung càng lúc càng lớn, Diệp Vân Linh không mở nổi mắt, da mặt cô càng thêm đau đớn.
Diệp Vân Linh vẫn nở nụ cười, nói: "Em không sao đâu, hắn ta cũng chỉ có chút thủ đoạn này thôi mà."

Nụ cười kia thoạt nhìn có chút gượng gạo, hiển nhiên sợi dây thừng trói chặt đối với cô mà nói cũng không phải không có cảm giác.
“Ngươi có chọc giận ta cũng chẳng có ích gì đâu.” Đối với khiêu khích của Diệp Vân Linh, Chủ Thần không thèm để vào mắt, nói: “Ngươi không quan tâm đến sinh mạng của mình, nhưng cũng phải xem anh ta có đồng ý không đã.”
Khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần lạnh lùng của Lục Mặc lúc này lạnh như băng: “Thả cô ấy ra, để ta đến.”
Chủ Thần đột nhiên cười như điên, nói: "Lục Mặc ơi là Lục Mặc, đã trải qua bao nhiêu kiếp mà ngươi vẫn cứ si tình như vậy.”

Ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm của Lục Mặc hơi loé lên, hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Chủ Thần không trả lời câu hỏi của Lục Mặc: “Ta có ý gì không quan trọng, bây giờ ngươi buộc phải lựa chọn. Ngươi chủ động hoàn thành nhiệm vụ hay là chờ xem cô ta bị tra tấn đến chết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận