Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 474: Người Sao Có Thể Chống Lại Thần



Chủ Thần ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, trong mắt có chút lạnh lùng nói: "Lần trước là ta đã đánh giá thấp các ngươi, không ngờ ngươi đoán được là ta dùng hình nhân ảo xuất hiện, mới cho ngươi cơ hội chạy trốn.”

Diệp Vân Linh: "Ngươi nói sai rồi, lần trước không phải ngươi cho ta cơ hội chạy trốn, mà là ta cho ngươi cơ hội chạy trốn mới đúng. Lần này, ngươi đừng mơ có thể trốn tiếp.”

Nói tới đây, Diệp Vân Linh từ trong hai tay áo của mình lấy ra hai thanh trảo đao, mà Lục Mặc cũng từ trong tay áo sơ mi lấy ra một thanh đoản đao, nắm chặt trên tay.
“Xem ra các ngươi đều đã sớm có chuẩn bị.”Chủ Thần cười càn rỡ: “Cảm thấy những thứ này có thể đả thương được ta sao?”
Lục Mặc cầm ngang đoản đao chắn trước mặt, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng nói: “Chắc là không được, nhưng vẫn phải thử mới biết."
Nói xong liền chủ động xuất kích, tấn công Chủ Thần.

Tốc độ của Lục Mặc rất nhanh, vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện chiến đấu nhiều năm.

Nhưng cho dù anh có nhanh đến đâu thì khi con dao sắp chạm tới Chủ Thần, bóng dáng của Chủ Thần vẫn biến mất tại chỗ.

Đứng phía sau Lục Mặc, Diệp Vân Linh cũng cầm hai thanh trảo đao trong tay, gia nhập trận chiến.

Quét chân qua, đối phương lại lần nữa biến mất.
Diệp Vân Linh và Lục Mặc hai người trái phải tiếng lên cùng tấn công Chủ Thần, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Người tới ta đi mấy chục chiêu, nhưng đối phương vẫn không bị tổn hại chút nào.
Chủ Thần luôn có thể biến mất trước mắt họ ngay khi đao chỉ còn cách hắn một milimet.

Trong mắt hắn ta hiện lên một tia giễu cợt, giống như con mèo đang vờn chuột, chơi đùa cùng bọn họ một lát, thấy bọn họ truy đuổi cả nửa ngày còn chưa chạm được một góc áo, khuôn mặt ngạo nghễ của Chủ Thần hiện lên vẻ ngông cuồng, tự tin nói: “Ta đã nói rồi, các ngươi không làm gì được ta đâu. Con người chỉ giống như sâu kiến, sao có thể chống lại được Thần.”
Diệp Vân Linh đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, duỗi gân cốt, xoay cổ nói: "Vận động một chút, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, đến cả chân cũng không bị đông cứng nữa.”
Nói xong, cô nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Còn anh thì sao? Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Thân hình cao lớn của Lục Mặc đứng ở nơi đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, thanh âm trở nên lạnh lùng hơn mấy phần, nói: "Ừ, ấm hơn nhiều.”
Thấy đối phương tức giận, Diệp Vân Linh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí còn khiêu khích nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang khống chế chúng ta? Làm sao ngươi biết chúng ta không phải cũng đang khống chế ngược lại ngươi? Giống như bây giờ này.”
Chủ Thần ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Tốt lắm, rất tốt."

Chủ Thần nổi giận.
Ngay sau đó, Diệp Vân Linh cảm thấy dưới chân mình rung chuyển dữ dội.
Cô còn đang suy nghĩ, động đất à?

Nhìn xuống mặt đất, cũng không thấy dấu hiệu của vết nứt.
“Là tuyết lở.” Thanh âm vừa lạnh lùng vừa từ tính của Lục Mặc vang lên.
Diệp Vân Linh nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh hiện lên vài phần ngưng trọng, liền theo đó nhìn qua.

Dãy núi tuyết cao ngất kia, đang sụp đổ dần từ trên đỉnh xuống.
m thanh ầm ầm phát ra từ trong núi tuyết, tiếng tuyết lở cực lớn khiến cho cả vùng đất rung chuyển.

Tuyết lở.

Tuyết trên núi đang sụp đổ với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn dồn về phía bên này.
Diệp Vân Linh muốn nắm lấy tay Lục Mặc chạy trốn.
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, Lục Mặc nắm tay Diệp Vân Linh chạy theo hướng ngược lại với tuyết lở.

Đứng trước thiên tai, con người thật nhỏ bé.

Từ trước tới nay thể lực của Diệp Vân Linh luôn rất tốt, Lục Mặc cũng vậy.

Nhưng dù họ có chạy nhanh đến đâu cũng không kịp với tốc độ tuyết lở.

Hơn nữa, hai người bọn họ còn mang dép lê đi trong nhà, dép trên chân cũng đã mất từ lâu
trong trận chiến lúc nãy.

Bây giờ cả hai đều đang đi chân trần, chạy trên nền tuyết.
Thời gian dài chạy bộ trên tuyết, chân gần như đã không còn cảm giác, hoàn toàn là chạy theo bản năng.
Cho dù lần nào Lục Mặc cũng có thể tránh được hướng tuyết lở, nhưng dù vậy, cũng chỉ là tranh thủ thêm chút thời gian mà thôi.
Dưới tình huống không có bất kỳ công cụ trợ giúp nào, rất khó để bọn họ có thể thoát khỏi.
Lúc nhìn thấy một hang động đột nhiên xuất hiện phía trước, Lục Mặc không chút do dự nắm lấy tay cô chạy vào trong đó.
Gần như ngay khi họ vừa chạy vào, tuyết lở quét ngang qua cửa hang động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận