Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 98: Chương 98

Chương 98: Chương 98Chương 98: Chương 98
Chương 98: Chương 98
Nhu Nhu đừng khóc, em như vậy anh sẽ rất đau lòng." Vương Mạt nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Tiệp: Đều đã qua rồi, bây giờ anh rất tốt. '
'Người này đúng là một kẻ ngốc lại còn nói bản thân rất tốt, Vương Tiệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng trong suốt của Vương Mạt, cô ấy không thể nhịn được nữa, khóc đến không thể thở được: 'Em thà tình nguyện bị anh phụ tình yêu người khác, em cũng không hy vọng anh chết, tại sao anh... Vì sao lại... '
'Làm sao anh có thể phụ em được. ' Vương Mạt cũng ngồi xổm xuống: 'Năm đó cha mẹ lái xe đón anh từ sân bay trở vê nhà, trên đường cao tốc họ đã va chạm với một chiếc xe tải lớn và chiếc xe đã phát nổ, gia đình anh đã thiệt mạng tại chỗ, cha mẹ anh quyết định xuống âm phủ xếp hàng để được đầu thai, còn linh hôn của anh đã trở lại sân bay, hai tháng sau, anh cũng đã chờ được em, từ khi đó anh vẫn luôn đi theo em, ở bên cạnh em, anh cùng em đi nộp hồ sơ xin việc ở tập đoàn Minh Quang, cùng em đi thuê phòng, khi em ốm anh ở lại bệnh viện cùng với em, thậm chí cùng em hôn hôn hơn mười lần, em luôn khóc vào buổi tối, đang ngủ đột nhiên tỉnh lại khóc, em như vậy khiến anh không thể nào buông được em, anh hy vọng sẽ có một người có thể thay thế vị trí của anh trong lòng em, anh không hy vọng em vì anh mà khổ cả đời. Cũng may người này đã xuất hiện...
Vương Mạt nhìn Vương Tiệp, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: 'Anh rất vui vì em đã gặp được người yêu em, anh hy vọng tương lai sau này mỗi ngày em đều có thể trải qua hạnh phúc. '
Vương Tiệp ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt đẹp trai mà cô từng yêu: Vậy còn anh?
Anh cũng có việc bản thân cần phải làm. ' Vương Mạt giả vờ vui vẻ: 'Sau khi hoàn thành công việc, anh sẽ đến âm phủ xếp hàng để đầu thai."
Vương Tiệp đau lòng nhìn anh ta: Anh sớm đầu thai, vậy thì chẳng phải kiếp sau khi anh sinh ra thì em chưa sinh, tới lúc em ra đời thì anh đã già?”
'Có lẽ duyên phận của chúng ta chỉ có thể kéo dài trong bốn năm đó mà thôi, có thể cùng em có được hồi ức tốt đẹp trong bốn năm đó là anh đã mãn nguyện lắm rồi, duyên phận thực sự của em ở phía sau. ' Vương Mạt đưa ngón tay lên chạm vào da Vương Tiệp: 'Không cần chờ đến mười hai năm, câu chuyện xưa cũ của chúng ta đã kết thúc, em có thể buông bỏ khúc mắc, toàn tâm toàn ý sống cuộc đời mới của mình được không?
Vương Tiệp áp gương mặt mình vào luông khí lạnh: 'Được, cảm ơn anh đã trở về nói cho em biết sự thật. '
Thân hình Vương Mạt từ từ bay lên, anh ta quay đầu lại nhìn Lý Lạc Phàm: "Tâm nguyện của tôi đã xong. '
'Đợi chút. ' Vương Tiệp đứng lên, nhìn ly nước xoài còn lại trước mặt: 'Có thể nói cho em biết anh làm nước xoài như thế nào không? Em không thể nào làm ra được mùi vị giống anh. '
Vương Mạt mỉm cười: Anh bỏ thêm một ít bưởi và lá bạc hà, làm như vậy mùi vị sẽ đậm đà hơn, độ chua ngọt cũng hoàn hảo hơn. '
'Em biết rồi, sau này khi nào nhớ đến anh em sẽ tự làm cho mình một ly nước xoài như vậy. ' Vương Tiệp lau nước mắt trên mặt, cố gắng nở một nụ cười: Mộ của anh ở đâu? Thỉnh thoảng em sẽ đến thăm anh. '
"Tro cốt của cả gia đình anh đã được rải xuống biển, đã hòa hợp với thế giới này. ' Vương Tiệp nở nụ cười: Sau này anh đi đầu thai, cho dù em có nhận ra anh, thì anh cũng không biết. '
Vương Tiệp hít sâu một hơi, cố gắn lấy lại bình tĩnh, chăm chú nhìn Vương Mạt lần cuối, giống như muốn khắc sâu tất cả ngũ quan của anh ta vào lòng.
Vương Mạt im lặng nhìn cô ấy một phút, cuối cùng cũng đưa tay lên vẫy vấy: 'Nhu nhu, anh phải đi rồi, em nhất định phải hạnh phúcF
Hình bóng của Vương Mạt dần tan biến trong không khí, Vương Tiệp lập tức bật khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận