Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 304: Chương 304

Chương 304: Chương 304Chương 304: Chương 304
Chương 304: Chương 304
"Đúng vậy!" Ngô Mậu Trúc nở nụ cười chua xót: "Tôi và cô ấy đã là người quỷ khác biệt, người và quỷ sao có thể có tương lai? Dù cho kiếp trước tôi và cô ấy là phu thê thì cũng là tôi cưỡng ép mà có, xưa nay chưa từng nhận được lời chúc phúc hay công nhận."
Ngô Mậu Trúc đứng dậy đi đến ranh giới trận pháp, từ đây vừa hay có thể thấy mái đình nơi ông ta và Trương Mộng Đồng lần nữa gặp lại nhau.
"Kiếp trước cô ấy cũng tên Mộng Đồng, là một cô tiểu thư có tiền bạc quyền thế, còn tôi là giáo viên dạy Quốc ngữ tại đại học Đế Đô. Khi tôi biết cô ấy thì cô ấy đang theo học tại trường trung học dành cho nữ sinh, việc học cũng không phải rất bận, buổi chiều rảnh rỗi sẽ gọi lái xe trong nhà đưa cô ấy đến đại học Đế Đô tìm anh trai. Lúc đó tiết Quốc ngữ của anh trai cô ấy vừa hay vào buổi chiều, mà vừa vặn cũng là do tôi dạy, tôi thường xuyên nhìn thấy cô ấy, đôi khi sẽ hỏi cô ấy đôi câu, tuy rằng cô ấy đến dạo chơi, nhưng lại nghe giảng rất nghiêm túc, luôn trả lời rất tốt các câu hỏi tôi đưa ra."
"Thời gian dần trôi qua, tôi và cô ấy chầm chậm hiểu rõ về nhau, cô ấy thường sẽ mang theo một cuốn sách chuyên ngành đến tìm tôi, tôi pha trà đón cô ấy, mỗi lần nói chuyện đều tốn mấy tiếng đồng hồ. Cô ấy là một cô gái có tư tưởng và quan điểm rất sâu sắc, trò chuyện cùng cô ấy khiến tôi có cảm giác như chạm đến tâm hồn, mà hiển nhiên cô ấy cũng có cảm giác hệt như tôi, chúng tôi không thể kiềm lòng mà bị đối phương thu hút, gân như dành hết tất cả thời gian rảnh rỗi của bản thân cho đối phương. Tôi rất yêu cô ấy, tôi biết cô ấy cũng yêu tôi, nhưng dù như thế, tôi vẫn không dám mở lời bày tỏ, vì tôi biết người nhà cô ấy sẽ không đời nào gả cô ấy cho một tên thây giáo ất ơ nghèo nàn như tôi."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ngô Mậu Trúc lăn xuống mảnh đất dưới chân, một mâm măng phá đất mà lên, lộ ra mầm xanh nho nhỏ.
"Mộng Đồng nhìn thấu được tâm tư của tôi, cô ấy chủ động bày tỏ với tôi, nhiệt tình mãnh liệt theo đuổi tôi. Đứng trước cô ấy, tôi thật sự hoàn toàn không cách nào chống đỡ nổi, vì tôi cũng yêu cô ấy như thế" Trên mặt Ngô Mậu Trúc mang theo nụ cười hạnh phúc, nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời: "Chúng tôi tìm các nơi khác nhau để hẹn hò, những nơi non sông nước biếc ở Đế Đô đều ¡in lên vết chân và bóng dáng của chúng tôi. Khi chúng tôi ở bên nhau thật sự rất vui vẻ, chúng tôi cùng chung chí hướng tâm đầu ý hợp, sau khi ở bên nhau một tháng thì tính đến chuyện kết hôn. Cả tôi và cô ấy đều hiểu tình yêu của chúng tôi sẽ không được cha mẹ cô ấy chấp nhận, thế nên chúng tôi dưới sự chứng giám của trời đất mà kết thành phu thê.'
Ngô Mậu Trúc quay người: 'Khi ấy cô ấy đã tốt nghiệp, ban ngày cô ấy lấy cớ đi đến Hội cứu trợ để làm việc, thật ra là đến căn phòng nhỏ nơi chúng tôi ở cùng nhau, tiết của tôi không nhiều, phần lớn thời gian mỗi ngày chúng tôi đều dành cho nhau. Có khi chúng tôi cùng nhau đọc sách, có khi là cô ấy hát ca còn tôi thổi sáo trúc, thậm chí chúng tôi vì thế mà sáng tác một bài hát thuộc vê hai chúng tôi. Chúng tôi ở bên nhau rất ngọt ngào, chỉ là không giống với những cặp vợ chồng khác, chúng tôi không thể cùng nhau tận hưởng thời gian tươi đẹp vào ban đêm, mỗi khi mặt trời sắp lặn, tôi phải đưa cô ấy về dù luyến tiếc không nð, tránh bị người nhà cô ấy phát hiện."
Bành Tư Di lộ vẻ mặt rối rắm: "Thế nhưng loại chuyện này sao có thể giấu kín được?”
Ngô Mậu Trúc thất thần lắc đầu: "Chúng tôi cũng biết chuyện này không giấu được, chỉ có thể cố sức tận hưởng tình yêu của chúng tôi trước khi mọi chuyện bị phơi bày.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận